Chương trước
Chương sau
Từ Văn Tuấn vừa về tới nhà, Thẩm Thái Hồng đã vội vàng chạy ra đón, kéoông vào phòng rồi tiện tay đóng cửa phòng lại. Từ Văn Tuấn tưởng rằngThẩm Thái Hồng đang vội bắt ông “trả bài”, có vẻ không vui:

- Mới có mấy ngày thôi mà, việc gì mà phải sốt ruột thế?

Thẩm Thái Hồng nghe thấy vậy bật cười:

- Đàn bà có sốt ruột cũng không bằng đàn ông. Anh đừng tưởng bở. Bây giờ em sốt ruột là sốt ruột việc mua nhà kia.

- Ai mua nhà? Mua nhà gì?

- Cậu con trai bảo bối của anh muốn mua nhà. Nó thích một căn hộ bên Mỹ Lô ở khu đông, muốn mua ngay bây giờ.

- Căn nhà đó bao nhiêu tiền?

- Nghe Thẩm Bình nói thì đây là căn nhà cao cấp, cần khoảng một trăm sáumươi vạn nhân dân tệ, nếu thêm tiền thuế, tiền sửa chữa thì chắc khoảnghai trăm vạn mới đủ.

- Nhà mình có nhiều tiền thế sao?

- Nhà mình lấy đâu ra hai trăm vạn?

Từ Văn Tuấn đưa cái túi cho Thẩm Thái Hồng:

- Số tiền trong này em cất đi.

Thẩm Thái Hồng cầm chiếc phong bì bóp bóp:

- Ai biếu thế? Bao nhiêu?

- Lưu Liên Sinh biếu. Chắc khoảng bảy, tám vạn.

- Lưu Liên Sinh này có lương tâm thật, làm tới phó chủ tịch huyện rồi mà vẫn không quên chúng ta.

- Lưu Liên Sinh lấy đâu ra lương tâm? Là có dã tâm! Lần này hắn ta muốn làm chủ tịch huyện, bởi vậy nên mới nhớ tới mình.

- Lưu Liên Sinh là một người thông minh. Bán mạng kiếm tiền còn khôngbằng bán mạng kiếm chức quan. Bây giờ trong giới quan trường đều thịnhhành câu nói “Phát tài phải làm bừa, thăng quan phải có cửa” mà. Anh tatìm anh làm chỗ dựa cho mình, mục đích rất rõ ràng, đó là vì muốn thăngtiến cao.

- Lưu Liên Sinh sau này thế nào anh không thèm quantâm. Sư phụ dẫn vào chùa, tu hành phải tự thân. Anh bảo vệ hắn được cảđời sao? Để cho hắn tự sinh tự diệt. Em thử tính xem nhà mình còn baonhiêu tiền, có đủ cho Thẩm Bình mua nhà không?

Thẩm Thái Hồng mởcửa phòng ra ngó, Từ Thẩm Bình và cô ôsin đều ở trong phòng riêng. Bàđóng cửa phòng lại, cài chốt bảo hiểm trong phòng rồi sau đó lôi ra mộtcái thùng giấy để dưới gầm giường, lấy từ trong đó ra mấy cái túi giấyđể lên giường, trên mỗi túi giấy đều có những con số to nhỏ khác nhau.Thẩm Thái Hồng cộng các số này lại, tổng cộng được sáu mươi tám vạn. Bàlại mở cái phong bì mà Từ Văn Tuấn vừa mang về, trong đó có đúng tám vạn tệ. Cả hai cộng lại được bảy mươi hai vạn.

Thẩm Thái Hồng đếm tiền xong nói với Từ Văn Tuấn:

- Ở nhà mình hiện có bảy mươi hai vạn.

- Thế còn ở ngân hàng?

- Ba mươi vạn.

- Cộng cả hai lại cũng chỉ có một trăm linh sáu vạn, thiếu mất một nửa.Anh thấy chuyện mua nhà thôi bỏ đi. Nhà mình bây giờ vốn dĩ rộng rãi,Thẩm Bình ở lại nhà có gì mà không được, việc gì phải mua thêm?

Thẩm Thái Hồng thấy Từ Văn Tuấn có ý muốn bỏ qua chuyện này bèn nói cho ông nghe chuyện Vương Hãn Đông có ý cho mượn tiền:

- Hôm nay Vương Hãn Đông nói với Thẩm Bình là tiền mua nhà ở Mỹ Lô ông ta đã chuẩn bị cho chúng ta rồi, chỉ cần chúng ta cần là lập tức mang tới.

- Chẳng bao giờ có bánh từ trên trời rơi xuống đâu, Vương Hãn Đông không nói nguyên nhân gì hả?

- Không nói.

- Bây giờ ông ta không nói, chắc chắn có một ngày sẽ nói. Trước khi chưalàm rõ ý đồ của ông ta thì tốt nhất đừng có động đến tiền.

Thẩm Thái Hồng không hiểu:

- Dùng tiền thì làm sao? Những việc chúng ta giúp ông ta còn ít sao? Không có anh, làm gì có Vương Hãn Đông ngày hôm nay?

- Quan trường chính là thương trường, là một cuộc mua bán bằng tiền. Ngày trước chúng ta từng giúp ông ta, ông ta cũng đã trả tiền, chẳng ai nợai cả. Bây giờ ông ta lại muốn biếu tiền, chắc chắn là có yêu cầu khác,bởi vậy không hiểu rõ ý đồ của ông ta thì tốt nhất đừng có nhận. Anh làcán bộ lãnh đạo, đã tới tuổi này rồi, chẳng nhẽ em muốn anh phạm thêmmột sai lầm lớn sao? Những chuyện ngày trước khi còn ở thành phố anh may mắn thoát được, nếu bây giờ có phiền phức gì, sau này có hối cũng không kịp.

Thẩm Thái Hồng tỏ ra không vui, bèn nói lớn:

- Em đi theo anh suốt mấy chục năm, không ngờ anh lại ích kỉ như thế! Anh chỉlo bảo vệ cái mũ ô sa của mình mà không quan tâm gì tới con trai!

Từ Văn Tuấn thấy Thẩm Thái Hồng nổi giận, sợ làm kinh động tới con trai và ôsin, giọng nói lập tức mềm xuống rất nhiều:

- Em đừng có cằn nhằn được không? Chuyện của con trai sao anh có thểkhông quan tâm được. Bây giờ công tác chống tham nhũng, hối lộ làmnghiêm ngặt lắm, chúng ta làm việc gì cũng phải thận trọng từng bước mới không phạm sai lầm lớn, chức quan này của anh mới kéo dài được. Diễnkịch cũng phải tính toán chứ. Bài học lần trước khi còn ở thành phố vẫnchưa đủ sâu sắc hả? Khi đó có người tố cáo anh nhận hối lộ hai mươi vạntệ, cũng may là mồm miệng anh kín đáo, sống chết gì cũng không chịunhận, nếu không thì giờ này vẫn đang ngồi trong tù.

Thẩm Thái Hồng thấy thái độ của Từ Văn Tuấn mềm mỏng hơn nên giọng nói của bà cũng hạ thấp xuống mấy phần. Bà suy nghĩ rồi nói:

- Bây giờ chỉ cần lớn nhỏ đều là quan, ai mà không tham ô, hối lộ? Tạisao đa số mọi người đều không bị làm sao? Đó là vì làm quan có bí quyếtcủa làm quan, họ có tuyệt chiêu nhận hối lộ. Anh là bộ trưởng Bộ Tổchức, muốn kiếm chút tiền mà còn khó khăn sao? Anh còn ở trên cái vị trí này được mấy năm nữa? Cơ hội chỉ tới một lần thôi, nếu bây giờ khôngtranh thủ kiếm vài đồng, tới lúc đó có hối hận cũng muộn rồi. Chỉ cầnanh làm theo cách của em, đảm bảo không làm sao cả.

Từ Văn Tuấn hỏi ngược lại:

- Em còn có “tuyệt chiêu” sao? Học ở đâu vậy?

Thẩm Thái Hồng nói:

- Em còn học được ở đâu nữa? Học ở mấy “cao thủ” kiếm tiền chứ đâu. Dạotrước Hàn Diệu Tiến làm ở Cục Chống tham nhũng của thành phố mời ăn cơm, ông ta kể một số chuyện điều tra vụ án Mộ Tuy Tân và Mã Hướng Đông, từtrong các nguyên nhân khiến những kẻ tham ô đó bị lộ có thể rút ra đượckhông ít kinh nghiệm và bài học.

- Bài học kinh nghiệm gì?

Thẩm Thái Hồng bắt đầu “dạy bảo” Từ Văn Tuấn:

- Bài học cơ bản của người làm quan nói cho cùng là xử lí tốt các mốiquan hệ với cấp trên và cấp dưới, thứ hai là ở những nơi công cộng, phải bảo vệ hình ảnh của mình. Nhưng ở những nơi riêng tư có thể vạch ra một cái vòng nhỏ với những người thân quen, có tiềm lực kinh tế, có thể lợi dụng lẫn nhau. Trong cái vòng đó, anh có thể linh hoạt hơn một chút,tùy cơ hành sự. Chỉ cần người ta tặng quà cho mình, chúng ta có thể nhận quà. Nhận quà cũng phải có nguyên tắc, không thể nhận quà của bất cứai. Tiền ít không nhận, việc khó làm không nhận, người không đáng tinkhông nhận. Chỉ cần nắm chắc các nguyên tắc này, cho dù có nhận nhiềuquà hơn nữa cũng không làm sao cả. Anh thấy em nói có đúng không?

Từ Văn Tuấn không ngờ rằng Thẩm Thái Hồng lại hiểu biết nhiều về giới quan trường như thế, hôm nay ông mới phát hiện ra, để Thẩm Thái Hồng làm cục trưởng Cục Hóa chất quả là đáng tiếc. Ông thấy những lời Thẩm Thái Hồng nói cũng có lí, nghĩ lại tuổi mình cũng không còn trẻ, cũng chỉ ngồitrên cái ghế bộ trưởng này được thêm vài năm nữa. Nếu không trèo lêntiếp được thì sau khi hết nhiệm kì chỉ có thể vào Hội Hiệp thương chínhtrị của khu vực. Bây giờ nếu không tính toán cho mình thì cũng phải suynghĩ cho tương lai của con trai, giờ không làm thì còn chờ lúc nào? Đầuóc ông bắt đầu năng động hơn:

- Theo em thấy thì số tiền của Vương Hãn Đông có nhận được hay không?

- Bây giờ chúng ta không vội quyết định, để chờ Vương Hãn Đông ra giá đã.

Từ Văn Tuấn mặc nhận ý kiến của Thẩm Thái Hồng:

- Em mau mau cất tiền đi.

Thẩm Thái Hồng nhanh nhẹn cất mấy cái túi giấy vào cái hòm giấy to, cả sốtiền hôm nay Lưu Liên Sinh biếu cũng nhét cả vào đấy. Bà đậy kĩ cái hòmrồi nhét xuống dưới gầm giường.

Hai người vui vẻ đi tắm nướcnóng. Để thưởng cho sự “ngoan ngoãn” của Từ Văn Tuấn hôm nay, Thẩm TháiHồng chủ động thân mật với ông. Giây phút nghỉ ngơi sau trận mây mưa,Thẩm Thái Hồng nói:

- Có cần hôm nào mời Hàn Diệu Tiến ăn cơmkhông? Nghe thêm mấy vụ án của ông ta cũng có điểm tốt, nhân tiện chúngta lôi kéo ông ta để có thêm tai mắt ở Cục Chống tham nhũng.

Từ Văn Tuấn thấy vợ mình thông minh, biết tính toán, vô cùng đắc ý:

- Em đúng là chẳng thua kém gì đấng mày râu. Vợ của Mã Hướng Đông và MộTuy Tân mà thông minh được như em thì chắc họ cũng không đến nỗi có kếtcục như ngày hôm nay.

Từ Văn Tuấn quyết định tuần sau sẽ mời Hàn Diệu Tiến ăn cơm, còn công việc cụ thể thì do Thẩm Thái Hồng sắp đặt.

Hai người đang định tắt đèn đi ngủ thì Thẩm Thái Hồng lại nhớ ra chuyện TừThẩm Bình nhờ bà hỏi thăm chuyện nghỉ hưu của ông cục trưởng cũ:

- Hôm nay Thẩm Bình về nhà nói là Chương Kiến Quốc rất quan tâm tớichuyện sau khi ông cục trưởng cũ về nghỉ hưu, thị ủy có ý kiến gì rõràng không?

Từ Văn Tuấn không ngờ lúc này lại sinh ra một chủ đề mới:

- Sao hôm nay lắm việc thế? Chương Kiến Quốc lại có ý định gì hả?

- Hiện nay vẫn còn chưa rõ.

- Em nói với nó chuyện này bây giờ vẫn chưa quyết định, một thời gian nữa mới tính.

Cuộc thảo luận của hai vợ chồng hôm nay tới đây là kết thúc, Từ Văn Tuấn thực sự đã rất mệt rồi.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thái Hồng là người đầu tiên ngủ dậy rồi gọi haibố con dậy sau. Ôsin đã chuẩn bị xong bữa điểm tâm sáng. Từ Văn Tuấn vào phòng ăn trước, vội vội vàng vàng ăn xong rồi lên xe đi. Từ Thẩm Bìnhvẫn còn ngủ nướng thêm lát nữa, Thẩm Thái Hồng lại lên giục con, lúc này anh mới vừa ngáp ngủ vừa bước vào phòng ăn. Thẩm Thái Hồng bực mìnhhỏi:

- Tối qua mấy giờ đi ngủ? Lại lên mạng hả? Mạng có ma lực gì mà tối ngày chúi mũi vào đó?

Từ Thẩm Bình không buồn quan tâm tới câu hỏi của mẹ:

- Hôm qua mẹ nói chuyện với bố chưa, kết quả thế nào?

- Bố con hôm qua cuối cùng cũng nghĩ thông hơn rồi, không còn rụt rè nhưtrước nữa, kiếm được chút tiền mà cả người đã toàn máu tanh.

- Chuyện Vương Hãn Đông cho nhà mình vay tiền, bố nói gì?

- Ý của bố con là trước tiên xem ông ta định ra điều kiện gì đã. VươngHãn Đông không phải thằng ngốc, không thể nào vô duyên vô cớ mang tiềnđến đâu.

- Còn chuyện của Chương Kiến Quốc?

- Ông ta nóng ruột quá đấy, thị ủy vẫn chưa có quyết định chính thức, bảo ông ta kiên nhẫn một chút đã.

Từ Thẩm Bình biết đầy đủ thông tin, ăn được mấy miếng rồi buông bát đũa đi làm. Thẩm Thái Hồng nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ đi làm, bèn ra ngoàicổng chờ xe buýt của cơ quan tới đón.

***

Từ Thẩm Bình vừa mới tới Cục Giao thông đã lập tức vào phòng làm việc của Chương KiếnQuốc. Chương Kiến Quốc vẫn chưa tới, thư kí của ông ta nói, cục trưởngChương hôm nay tới Ngân hàng Viêm Hoàng để bàn chuyện vay tiền, bảo TừThẩm Bình ở văn phòng chờ ông một lát, nửa tiếng nữa ông sẽ về. Từ ThẩmBình bèn ngồi trong phòng của cục trưởng Chương gọi điện thoại cho Vương Hãn Đông:

- Giám đốc Vương, cục trưởng Chương đang ở chỗ anh hả? Anh nói với cục trưởng là em đang ở cục chờ ông ấy.

Vương Hãn Đông nói:

- Đúng thế, cục trưởng Chương đang bàn với anh chuyện vay vốn, cũng nhântiện bàn luôn chuyện giải quyết vấn đề mua nhà của cậu. Cậu có chuyệngấp cần tìm cục trưởng Chương hả?

Từ Thẩm Bình nghe nói ChươngKiến Quốc và Vương Hãn Đông đang bàn tới chuyện của mình thì thấy rấtngạc nhiên. Anh không muốn nói với Vương Hãn Đông về nguyên nhân thực sự mình tìm Chương Kiến Quốc, bèn nói dối:

- Em cũng không có việcgì quan trọng, chỉ là Phòng Giao thông của cục có chút chuyện xin ý kiến của ông ấy. Việc này không gấp, chờ cục trưởng Chương về rồi tính sau.

- Hôm qua anh chờ điện thoại của cậu cả ngày mà không thấy bóng dáng cậu đâu. Hai chuyện mà anh nói, bộ trưởng Từ nói sao?

- Hai chuyện này không tiện nói trong điện thoại, chúng ta hẹn lúc nào đó nói sau. Anh nói với cục trưởng Chương là em có chuyện muốn báo cáo với ông ấy nhé.

- Chắc chắn anh sẽ nói.

Vương Hãn Đông đặt điện thoại xuống. Chương Kiến Quốc hỏi:

- Từ Thẩm Bình nói gì trong điện thoại vậy?

- Thần thần bí bí, chẳng biết đang tính toán gì nữa. Hắn nói chờ ông về rồi báo cáo trước mặt ông.

Chương Kiến Quốc thấy vậy không hỏi thêm nữa:

- Chúng ta không cần lo nhiều thế, hôm nay cứ quyết định vậy nhé, haitrăm vạn mua nhà của Từ Thẩm Bình cứ tính vào tôi, điều kiện là giúp tôi từ chức phó lên chức trưởng. Ông cứ nói với Từ Thẩm Bình như thế. Tôivà hắn là quan hệ cấp trên cấp dưới, trực tiếp nói thì không tiện lắm,ông ra mặt sẽ thỏa đáng hơn.

- Vậy chuyện của tôi thì giải quyết thế nào?

- Chúng ta cứ đi từ từ. Giải quyết xong cái này thì giải quyết tới cáikia, phải tập trung tinh thần thì mới chiến thắng được chứ.

- Được rồi, quyết định vậy nhé. Tôi cũng tranh thủ thời gian nói chuyện với Từ Thẩm Bình.

Bí mật giữa Chương Kiến Quốc và Vương Hãn Đông là điều mà cho dù Từ ThẩmBình có thông minh đến đâu cũng không thể nghĩ ra được. Từ Văn Tuấn vàThẩm Thái Hồng định đan một cái lưới để đưa hai người kia vào trong phạm vi cái lưới của mình, nhưng kế hoạch của đối phương lại là lợi dụng sức mạnh của Từ Văn Tuấn để xây dựng một triều đình nhỏ của riêng mình.Chương Kiến Quốc và Vương Hãn Đông đã lún quá sâu vào trò chơi của đồngtiền. Toàn bộ tiền đầu tư xây dựng của Cục Giao thông đều lấy từ Ngânhàng Viêm Hoàng của Vương Hãn Đông, Cục giao thông đã trở thành mộtkhách hàng ưu tú và ổn định của ngân hàng Viêm Hoàng, không những đảmbảo được lợi ích của ngân hàng mà Vương Hãn Đông và Chương Kiến Quốccũng kiếm được không ít trong việc này. Bây giờ họ muốn tiến thêm mộtbước nữa. Chương Kiến Quốc muốn lên chức cục trưởng là vì muốn tranh thủ để nắm quyền khống chế tuyệt đối Cục Giao thông; Vương Hãn Đông đã chán làm giám đốc ngân hàng chi nhánh của Ngân hàng Viêm Hoàng rồi, mục tiêu là trở thành người đứng đầu một đơn vị nào đó tương đối lớn, từng bướcmở rộng địa bàn riêng của mình. Một khi họ đã chiếm được mảnh đất lítưởng của mình, họ sẽ tha hồ mà kiếm tiền.

Chương Kiến Quốc vừa mới bước chân trước ra khỏi phòng, Vương Hãn Đông đã lập tức gọi di động cho Từ Thẩm Bình:

- Chủ nhiệm Từ, cậu có thể tới đây ngay được không?

Từ Thẩm Bình vẫn đang ngồi chờ trong văn phòng của Chương Kiến Quốc ở Cục Giao thông:

- Cục trưởng Chương lúc nào thì về?

Vương Hãn Đông nói dối:

- Cục trưởng Chương bị ủy ban thành phố gọi tới báo cáo công việc rồi,buổi sáng chắc không về được đâu. Ông ấy bảo anh nói với cậu đừng chờnữa, có chuyện gì thì chiều về bàn. Hay là giờ cậu tới chỗ anh, chúng ta bàn việc mua nhà của cậu.

Từ Thẩm Bình từ sau khi dính lấy NhanLệ, yêu cầu mua nhà càng trở nên bức thiết, anh ta không hài lòng vớinhững cuộc hẹn hò bí mật ở hộp đêm Đại Hào Hoa nữa, mà hi vọng có mộtkhông gian riêng chỉ thuộc về hai người, như vậy sẽ càng thoải mái hơn.Vì vậy Vương Hãn Đông vừa nhắc tới chuyện mua nhà, anh lập tức lái xetới Ngân hàng Viêm Hoàng.

Từ Thẩm Bình vừa bước chân vào phòng giám đốc của ngân hàng, Vương Hãn Đông đã lập tức đứng lên tươi cười ra đón:

- Chủ nhiệm Từ tới thăm, thật là vinh hạnh cho ngân hàng nhỏ của chúng tôi.

Từ Thẩm Bình lần đầu tiên tới phòng làm việc của Vương Hãn Đông. Anh tanhìn xung quanh một vòng, phòng làm việc được bố trí vô cùng sang trọng: trước mặt là một bức thư pháp nổi tiếng dài khoảng bốn thước, bốn chữ“Bằng trình vạn lí” như nhảy múa trên tường; đối diện với cái bàn làmviệc rộng lớn là một cái kệ chuyên sưu tầm đổ cổ, trên đó có đủ các loại đồ cổ cả giả cả thật. Vương Hãn Đông thấy Từ Thẩm Bình tập trung vàomấy món đồ cổ, bèn nói:

- Chủ nhiệm Từ ngồi đi. Cậu cũng có hứng thú với đồ cổ sao? Từ Thẩm Bình nói:

- Không nhận ra anh lại có nhã hứng này.

Vương Hãn Đông đưa thuốc, rót trà:

- Đâu có, cũng không phải là nhã hứng, chỉ là chạy theo trào lưu thôi.Nếu cậu thích thì anh có thể giới thiệu cho cậu mấy người bạn chuyênchơi đồ cổ, chơi cái này cũng không khó lắm.

Từ Thẩm Bình cười:

- Chuyện đó tính sau, bây giờ chúng ta bàn chuyện chính đã. Hôm nay tìmem là vì việc mua nhà hả? Giám đốc Vương chủ động giúp em, em thực sự vô cùng cảm ơn.

Vương Hãn Đông nói:

- Anh em một nhà, nóicái gì mà giúp với không giúp. Cho dù chỉ là bạn bè cũng phải giúp đỡnhau mà. Tiền mua nhà của cậu, bác Từ nói gì?

Từ Thẩm Bình dù sao cũng phải giữ chút thể diện cho “bộ trưởng thứ hai” là mình nên nói:

- Em về nhà thông báo với bố mẹ một tiếng, họ có ý kiến gì được. Nhưng tiền thì mượn như thế nào?

Vương Hãn Đông nghe anh ta nói vậy, trong lòng thấy hơi lo, không biết tháiđộ của Từ Văn Tuấn như thế nào, bước tiếp theo sợ đi không tốt:

- Bạn bè tốt với nhau không cần quá rạch ròi, anh em mình càng không phải nói. Hôm nay cậu bảo mượn tiền là nặng lời rồi. Tiền cậu cứ mang đidùng, nếu sau này có chỗ nào khó khăn về tiền nong, cậu cứ nói với anh.Chỉ cần anh làm được, anh quyết không nói hai lời. Hi vọng cậu và bác Từ không coi anh như người ngoài là được rồi.

Từ Thẩm Bình khôngđoán ra ý của Vương Hãn Đông khi nói câu này, vì mong mau chóng mua được nhà nên anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa:

- Nếu anh đã nói tớimức này thì em cũng không khách sáo nữa. Ơn của anh không biết tạ thếnào, em sẽ đền đáp sau. Có điều lúc trước trong điện thoại anh có nói,anh và cục trưởng Chương đang bàn về chuyện mua nhà của em, ông ấy vớichuyện này có liên quan gì với nhau?

- Nếu cậu đã hỏi thì anhcũng nói thật với cậu, số tiền này thực ra là cục trưởng Chương cho cậu, anh bất quá chỉ là người ở giữa thôi. Cậu phải hiểu dụng tâm của ôngấy.

- Sao ông ấy lại làm như thế?

- Ông ấy là thượng cấp của cậu. Thượng cấp quan tâm tới vấn đề ăn ở của cấp dưới có gì là không bình thường?

- Chỉ sợ không đơn giản như vậy thôi.

- Muốn anh nói thật phải không? Thế thì anh nói thật cho cậu biết. Cụctrưởng Chương muốn nhân dịp cục trưởng cũ về nghỉ hưu, nhờ sức mạnh củabố cậu đưa ông ấy lên làm chính. Sự việc chỉ đơn giản như thế thôi.

Bây giờ thì Từ Thẩm Bình đã hiểu, hai trăm vạn hóa ra là tiền để Chương Kiến Quốc mua chức quan:

- Thì ra là như thế, em hiểu rồi. Có điều chuyện lớn như thế không thể do em quyết định được, thực sự phải đợi bố em đồng ý đã.

Vương Hãn Đông nói:

- Chuyện này đương nhiên là phải xin ý kiến của bác Từ rồi, có điều anh nghĩ chắc bố em sẽ giúp thôi.

Vương Hãn Đông khẳng định chắc chắn như vậy, cũng giống như lúc trước ông tađã nói với Chương Kiến Quốc: Biếu tiền hoặc là không biếu, nếu đã biếuphải biếu đến con số khiến người ta động lòng. “Cảnh giới” cao nhất củaviệc biếu tiền chính là để người nhận được tiền không nỡ buông ra, buổitối ngủ trên giường, trong đầu cảm thấy hưng phấn, như thế thì việc gìcũng sẽ OK. Ông ta còn nói với Chương Kiến Quốc, dùng tiền phải dùng cho đáng, mua chức quan là một cuộc mua bán bỏ vốn ít và kiếm lời nhiều.

Từ Thẩm Bình nghe Vương Hãn Đông nói như vậy, cảm thấy hình như hiểu biếtcủa mình về bố còn không bằng người ngoài. Anh ta nhớ lại lời dặn của mẹ là phải tìm hiểu căn nguyên chuyện này, bởi vậy bây giờ không dám tựquyết định:

- Chuyện tiền nong cứ để đấy đã, em về nhà thăm dò ý của bố em rồi tính sau.

Vương Hãn Đông rút từ ngăn kéo ra một tấm séc(1) tiền mặt trị giá hai trămvạn đặt lên bàn, rồi lại chầm chậm đẩy tấm séc tới trước mặt Từ ThẩmBình:

- Tấm séc này cậu cứ cầm lấy trước. Nếu cậu thấy không được thì mang trả lại. Chúng ta đừng làm khó cho bác Từ!

Từ Thẩm Bình nhìn tấm séc nhưng không cầm lên luôn:

- Nghe mẹ em nói, thị ủy vẫn chưa có quyết định gì về chuyện cục trưởngmới của Cục Giao thông. Việc của cục trưởng Chương không nắm chắc lắm.

- Việc gì cũng một chia thành hai. Thị ủy chưa có quyết định gì về cụctrưởng mới chứng tỏ vẫn có cơ hội để thay đổi, nếu có quyết định rồi thì sẽ càng khó khăn hơn.

Từ Thẩm Bình thấy Vương Hãn Đông nói vậy, cảm thấy câu này không phải là không có lí:

- Vậy em về nhà hỏi lại rồi tính sau.

Vương Hãn Đông lại nói:

- Việc này cứ quyết định thế đi, cậu mang tiền về dùng luôn. Còn chuyện ôsin nhà cậu chắc chắn rồi chứ?

Từ Thẩm Bình nghĩ lại, nhớ ra mình đã quên mất chuyện này:

- Việc tìm ôsin thì chẳng có vấn đề gì cả.

- Cậu có muốn tới phỏng vấn cô ta trước không, xem con mắt của Vương HãnĐông anh như thế nào. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh mời cậu đi ăncơm, nhân tiện hẹn cô ôsin mới ra xem thế nào?

Từ Thẩm Bình cảmthấy đề nghị của Vương Hãn Đông cũng không tệ, bèn gật đầu đồng ý. Vương Hãn Đông bèn gọi điện cho chủ nhiệm Lục của Trung tâm Bồi dưỡng vàHướng nghiệp, rồi lại gọi tới nhà hàng Tùng Hạc Lầu đặt một phòng riêng.

***

Chính trong mấy ngày Vương Hãn Đông tích cực làm công tác tư tưởng cho TừThẩm Bình thì Quỳnh Hoa và Đại Xuân cũng sống trong thấp thỏm, lo âu.Chiều ngày thứ hai sau khi Quỳnh Hoa về nhà chờ thông báo của công tydịch vụ, Đại Xuân giúp Quỳnh Hoa gọi điện thoại tới công ty, người nhậnđiện thoại là Tiểu Triệu. Tiểu Triệu nói việc kiểm tra sức khỏe củaQuỳnh Hoa không có vấn đề gì, ngày nào đi làm còn chưa rõ, bảo cô cứkiên nhẫn ở nhà chờ đợi. Cho dù ngày nào Quỳnh Hoa đi làm thì chủ nhiệmLục đã nói rồi, tiền lương vẫn tính từ ngày hôm nay, bởi vậy Quỳnh Hoakhông cần lo lắng, cứ thoải mái ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Một khi đãchính thức đi làm, Quỳnh Hoa có muốn nghỉ vài ngày cũng không còn dễdàng nữa. Tiểu Triệu bảo Đại Xuân cho cô số điện thoại liên hệ, có bấtcứ thông tin nào liên quan tới việc đi làm của Quỳnh Hoa, cô ta sẽ lậptức thông báo cho Đại Xuân luôn.

Sau khi gọi điện thoại, mặc dùĐại Xuân cảm thấy việc đi làm của Quỳnh Hoa không có gì phải lo lắng nữa nhưng vẫn cảm thấy công việc của Quỳnh Hoa từ đầu đến cuối quá thuậnlợi, hơn nữa điều kiện đi làm cũng kì lạ. Người nghèo mà cùng lúc có quá nhiều việc may mắn rơi xuống đầu thường cảm thấy lo lắng, bất an. Anhluôn cảm thấy trong việc này có cái gì đó không ổn, nhưng rốt cuộc làchỗ nào không ổn thì anh lại không nói ra được.

Gần trưa sau hômĐại Xuân gọi điện thoại thì Tiểu Triệu gọi tới, cô ta bảo Quỳnh Hoa lậptức tới trung tâm dịch vụ, chủ nhiệm Lục sẽ đích thân đưa Quỳnh Hoa đigặp khách hàng. Đại Xuân không dám chậm trễ, lập tức thông báo tin tốtlành này cho Quỳnh Hoa lúc đó còn đang giúp Quế Hương làm việc. QuỳnhHoa về căn phòng nhỏ của Quế Hương ở dưới hầm để xe, chải lại đầu tóc,thay bộ quần áo sạch sẽ rồi vội vàng đi tới trung tâm.

Vừa tớitrung tâm, Quỳnh Hoa đã chạy thẳng tới tìm Tiểu Triệu. Tiểu Triệu đưa cô tới chỗ chủ nhiệm Lục, chủ nhiệm Lục vẫn tỏ ra vô cùng thân mật, nhiệmvụ của Tiểu Triệu đã hoàn thành bèn đi ra ngoài. Chủ nhiệm Lục bảo Quỳnh Hoa ngồi xuống, rót cho cô một cốc nước. Quỳnh Hoa cảm thấy hơi sợ, chỉ luôn miệng nói:

- Cảm ơn chủ nhiệm Lục! Cảm ơn chủ nhiệm Lục!

Chủ nhiệm Lục nhìn Quỳnh Hoa như đang thưởng thức một món đồ nghệ thuật,khiến Quỳnh Hoa cảm thấy không thoải mái. Ông ta nhìn suốt một phút đồng hồ, cuối cùng cũng mở miệng:

- Quỳnh Hoa, người khách mà hôm nay chúng ta phải gặp là một vị cán bộ lãnh đạo của thành phố. Sở dĩ côngty dịch vụ lựa chọn em tới đó là vì em sinh ra trong một gia đình cáchmạng cũ, đáng tin tưởng về chính trị; vả lại em cũng là người thật thà,chăm chỉ; đương nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của em cũng là một nguyên nhân quan trọng, đàn bà xinh đẹp là một con dao hai lưỡi. Em tới nhà kháchhàng phải biết giữ mình, cẩn thận với mọi cám dỗ của thế giới bên ngoài!

Quỳnh Hoa ghi nhớ hết những lời dạy bảo sâu sắc của chủ nhiệm Lục:

- Chủ nhiệm Lục, những lời thầy nói em nhớ hết rồi.

Chủ nhiệm Lục đã dặn dò xong, gọi điện yêu cầu một chiếc xe, đưa ông và Quỳnh Hoa tới nhà hàng Tùng Hạc Lầu.

Hai người dừng xe trước cửa nhà hàng. Vừa hỏi tới phòng riêng mà giám đốcVương của Ngân hàng Viêm Hoàng đã đặt, nhân viên lễ tân lập tức dẫn họvào thang máy, đi lên phòng “Phúc Xuân” ở tầng 3. Họ bước vào phòng,nhìn thấy Vương Hãn Đông và Từ Thẩm Bình đã tới, thức ăn cũng đã gọixong, tám chiếc đĩa sứ tinh xảo xếp thành một vòng tròn, hai tách tràcòn đang bốc khói, hai người đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.

Từ Thẩm Bình và chủ nhiệm Lục lần đầu tiên gặp mặt, Vương Hãn Đông bèngiới thiệu hai người với nhau. Cô gái tới cùng chủ nhiệm Lục không cầnphải giới thiệu, Từ Thẩm Bình cũng biết đó chắc chắn là Ngô Quỳnh Hoa.Trước khi chủ nhiệm Lục tới, Vương Hãn Đông đã nói sơ qua về tình hìnhcủa Quỳnh Hoa cho anh ta nghe, lời kể của Vương Hãn Đông về vẻ đẹp củaQuỳnh Hoa đã khiến Từ Thẩm Bình suy đoán vẩn vơ, bây giờ gặp người thật, Từ Thẩm Bình mới phát hiện ra khả năng diễn đạt của Vương Hãn Đông quảlà kém cỏi, thiếu hoàn toàn lí thuyết cơ bản để thưởng thức gái đẹp. Mặc dù Vương Hãn Đông từng có kinh nghiệm phong phú với đàn bà, nhưng đóchỉ là những kinh nghiệm ở trình độ thấp, không đáng để nhắc đến. Cáiđẹp của đàn bà là một tờ giấy thông hành đi tới nơi những người đàn ôngcó quyền, có tiền. Từ Thẩm Bình còn có thể nói gì về cô ôsin đang đứngtrước mặt mình. Nói rằng cô xinh đẹp như một đóa hoa lan? Rõ ràng làkhông chính xác. Lúc này anh ta thích có một chút không rõ ràng, trongđầu nảy sinh nhiều suy nghĩ không đứng đắn.

Vương Hãn Đông nhìn ánh mắt của Từ Thẩm Bình cũng có thể nhận ra tâm ý của anh ta nhưng vẫn cố ý hỏi:

- Cô ôsin này có duyệt được không? Có xinh bằng Nhan Lệ không? Anh dámđảm bảo cô ấy làm “việc nhà” xuất sắc hơn Nhan Lệ gấp mười lần.

Từ Thẩm Bình không muốn bị Vương Hãn Đông coi thường:

- Thuê ôsin về là để làm việc nhà, chứ có phải để ngắm đâu. Bởi vậy cô ta không thể so sánh với Nhan Lệ được.

Vương Hãn Đông thấy chủ nhiệm Lục và Quỳnh Hoa vẫn tần ngần đứng nhìn haingười đấu khẩu, cảm thấy hơi bất lịch sự, vội vã bảo họ ngồi xuống rồigiới thiệu Từ Thẩm Bình cho Quỳnh Hoa:

- Cô Ngô, vị này là contrai của bộ trưởng Từ, Từ Thẩm Bình, ông chủ sắp tới của cô. Hôm nay hai người quen biết nhau trước, sau này sẽ phải sống chung với nhau dướimột mái nhà.

Quỳnh Hoa nhìn Từ Thẩm Bình, anh ta để đầu đinh, làkiểu tóc thịnh hành mấy năm gần đây, nhìn có vẻ nhanh nhẹn giỏi giang,lại có sức thu hút. Từ Thẩm Bình sinh ra đã có khuôn mặt rất nam tính,có một sự uy nghiêm bẩm sinh, nhưng trên khuôn mặt anh ta lại thiếu đisự nghiêm chỉnh và chững chạc của Đại Xuân. Lần đầu tiên Quỳnh Hoa rơivào tình cảnh này nên tỏ ra vô cùng sợ hãi, chỉ nói một câu mà mình họcđược ở Quế Hương:

- Sau này mong ông chủ quan tâm hơn.

Câu trả lời của Quỳnh Hoa khiến mọi người đều bật cười. Quỳnh Hoa khôngbiết mình nói sai cái gì, ngơ ngác quay sang nhìn chủ nhiệm Lục. Chủnhiệm Lục bèn giải nguy giúp Quỳnh Hoa:

- Ngô Quỳnh Hoa, chủ nhiệm Từ là cán bộ nhà nước, không thể gọi là ông chủ được. Sau này cứ gọi chủ nhiệm Từ là được rồi.

Quỳnh Hoa ngoan ngoãn gật đầu:

- Dạ vâng, em nhớ rồi.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng bắt đầu mang thức ăn lên. Trong lúc uốngrượu, Vương Hãn Đông và chủ nhiệm Lục cùng thống nhất mấy điểm: một làchờ ôsin nhà Từ Văn Tuấn đi là Quỳnh Hoa lập tức thế chỗ vào làm; thứhai là Quỳnh Hoa là nhân viên phục vụ do Ngân hàng Viêm Hoàng mời nêntiền lương của cô sẽ do Ngân hàng Viêm Hoàng chi trả; thứ ba là vì Quỳnh Hoa đã là nhân viên của Ngân hàng Viêm Hoàng nên Vương Hãn Đông lập tức lấy ra 3000 tệ đưa cho chủ nhiệm Lục để may đồng phục cho Quỳnh Hoa.Chủ nhiệm Lục và Vương Hãn Đông cùng nâng ly chúc mừng, thống nhất mấyquy định này.

Những việc cần nói đã nói xong, việc còn lại chỉgói gọn trong hai chữ “ăn uống”. Vương Hãn Đông, Từ Thẩm Bình và chủnhiệm Lục, ai cũng uống rượu đỏ mặt, chuyện trò rôm rả. Mặc dù bữa cơmnày là bữa cơm thịnh soạn nhất mà Quỳnh Hoa từng được dự, rất nhiều mónăn mà cô chưa nghe nói bao giờ, nhưng cho tới lúc tàn cuộc, cô chỉ ănđược lưng lửng bụng.

Sau khi đã cơm no rượu say, chủ nhiệm Lục và Quỳnh Hoa về trước. Trước khi chia tay, chủ nhiệm Lục nói với Quỳnh Hoa:

- Em cứ về nhà yên tâm chờ đợi, không phải lo lúc nào đi làm. Từ hôm quaem đã có tiền lương rồi, mỗi ngày khoảng gần ba mươi tệ. Chuyện giám đốc Vương dặn may đồng phục làm việc cho em, Tiểu Triệu sẽ làm giúp, chẳngphải lần trước đã lấy số đo rồi sao?

Quỳnh Hoa nói:

- Dạ vâng, em nghe theo thầy. Cảm ơn thầy!

Quỳnh Hoa vừa mừng vừa sợ bước đi. Cô mừng vì lần đầu tiên trong cuộc đờimình tìm được một công việc, còn sợ là chưa đi làm đã được nhận tiền,trên đời này sao lại có việc tốt như thế được? Cô gái mới bước chân vàothế giới này vẫn chưa hiểu: Trong xã hội hiện đại, xinh đẹp là một mónăn ngon, người người đều hi vọng được thưởng thức; xinh đẹp còn là mộtvũ khí sắc bén, chỉ có tiến không có lùi. Nhưng tất cả mọi vũ khí cànggiết được nhiều người thì càng bị thương tích nhiều. Xinh đẹp chỉ là một khoản vốn nhỏ, nếu không biết kinh doanh vẫn sẽ bị thua lỗ. Chờ tới khi cô hiểu được đạo lí này thì đã quá muộn rồi.

***

Ăn cơm ở nhà hàng Tùng Hạc Lầu xong, Vương Hãn Đông và Từ Thẩm Bình đều cảm thấy đầu óc quay cuồng, cứ như thể có một hòn đá đang đè nặng xuống. Haingười nhất thời không thể trở về cơ quan, muốn tìm một nơi nào đó chotỉnh rượu. Vương Hãn Đông nói chi bằng hai người cùng tới hộp đêm ĐạiHào Hoa, nhưng nhìn đồng hồ thì thấy không được, giờ vẫn còn mấy tiếngnữa mới tới thời gian hộp đêm mở cửa. Từ Thẩm Bình nói cứ tìm một quántrà nào đó nghỉ tạm. Vương Hãn Đông thấy cũng chỉ còn cách đó, nên đồngý. Vì hai người đều uống quá nhiều rượu nên không dám lái xe, sợ điđường gặp cảnh sát giao thông, không sợ bị phạt tiền nhưng đám cảnh sátlắm mồm khó chịu, hơn nữa ngộ nhỡ không cẩn thận mà đâm vào người khácthì lại càng phiền phức. Bởi vậy họ gọi một chiếc taxi, bảo lái xe đưahọ tới quán trà nào gần đó cũng được.

Lái xe taxi là người nhanhnhẹn, đưa hai người tới một quán trà cách nhà hàng Tùng Hạc Lầu khoảnghai mươi mét về phía đông, thu ít tiền rồi lái xe bỏ đi.

Haingười thuê một phòng riêng trong quán trà ngồi lại. Vương Hãn Đông gọimột ấm trà nóng. Nhân viên phục vụ mang đầy đủ các dụng cụ pha trà vàmột hộp đựng đầy lá trà Thiết Quan Âm lên, ngoài ra còn miễn phí một đĩa hoa quả nhỏ. Dưới tác dụng của rượu, Vương Hãn Đông vô cùng hưng phấn.Ông có một người bạn ngày trước từng biểu diễn nghệ thuật trà đạo mấynăm ở quán trà nên cũng học được đôi chút, vẫn muốn có cơ hội thể hiệnkiến thức của mình trong mặt này, lúc này không tranh thủ dùng thì cònchờ lúc nào.

Ông đặt ấm trà, tách trà và các dụng cụ pha trà lênkhay, dùng nước nóng tráng qua một lần, ông giải thích đó là “Bạch Hạcngâm mình” (Tráng cốc chén). Sau đó dùng thìa múc trà cho lá trà vào ấm, đây gọi là “Ô Long nhập cung”, sau đó là “Huyền hồ cao xung” (rótnước),rót nước sôi vào ấm trà tới khi đầy thì thôi. Sau đó dùng nắp trà gạt đi những bọt nổi lên trên, đậy nắp lại, dùng nước nóng giội lên cảấm trà, cuối cùng là lắc nhẹ ấm trà để lá trà ngấm nước đều, việc nàycũng rất tỉ mỉ, gọi là “Xuân phong phất diện” (bỏ bọt). Sau đó lần lượtrót trà vào các chén, trong trà đạo gọi là “Quan Công đi tuần” (róttrà),rót trà tới chỗ đậm nhất thì rót vào mỗi chén một chút, tới khinồng đậm như nhau, việc này cũng có một cái tên rất hay, đó là “Hàn Tínđiểm binh”.

Rót trà xong, Vương Hãn Đông nâng chén trà lên mũingửi mùi hương tự nhiên của trà, ông ta giải thích rằng đây là “thưởngsắc khứu hương” (ngửi mùi thơm). Sau đó ông nhấp nhẹ một ngụm, hoànthành công đoạn cuối cùng trong trà đạo là “phẩm trà”. Vương Hãn Đôngngửi hương trà trước rồi mới nếm vị trà sau, vô cùng tỉ mỉ.

TừThẩm Bình giương đôi mắt lờ đờ say nhìn Vương Hãn Đông biểu diễn tràđạo, có vẻ không hứng thú lắm. Từ sau khi bữa cơm kết thúc và Quỳnh Hoara về, trong lòng anh luôn cảm thấy xao động, không hiểu là say vì rượuhay say vì người, bản thân anh cũng không rõ. Cổ nhân nói: “Ai có thểgiải sầu? Duy chỉ có Đỗ Khang”. Nhưng trước mắt anh là: “Ai giải ĐỗKhang? Duy chỉ có Nhan Lệ”. Anh gọi di động cho Nhan Lệ, trong điệnthoại vang lên tiếng nói ngái ngủ của cô:

- Ai thế?

Tác hại của rượu quả là lớn, giọng nói của Từ Thẩm Bình cũng mất đi sự cuốn hút hằng ngày, lè nhè nói:

- Là anh, Từ Thẩm Bình. Bây giờ anh đang ở tầng hai một quán trà nằm ởphía đông Tùng Hạc Lầu, em tới ngay đi. - Chưa chờ bên kia trả lời, anhđã cúp máy.

Mười phút sau Nhan Lệ tới quán trà. Vì đi vội quákhông kịp trang điểm nên nhìn Nhan Lệ không còn tươi tắn và xinh đẹp như lúc trước, làn da có mấy nốt tàn nhang và chảy xệ. Mái tóc dài chấm vai không kịp chải lại, chỉ túm gọn ra đằng sau khiến toàn bộ khuyết điểmcủa khuôn mặt quá tròn lộ ra trước mắt. Cũng may là lúc này đầu óc củaTừ Thẩm Bình đã mơ mơ màng màng nên không để ý tới sự thay đổi về ngoạihình của Nhan Lệ, cũng không bình phẩm gì.

Vương Hãn Đông thấyNhan Lệ bước vào bèn chủ động lấy thêm một chén trà nữa, lần lượt róttrà vào chén của ba người, lại biểu diễn lại một lần màn “Quan Công đituần” và “Hàn Tín điểm binh”.

Nhan Lệ lăn lộn trong chốn phongtrần đã lâu, lúc này thấy màn biểu diễn của Vương Hãn Đông, bất giác bật cười. Vương Hãn Đông đang lúc biểu diễn đắc ý, nghe thấy tiếng cười của Nhan Lệ, ngẩng đầu lên hỏi:

- Tôi nói không đúng sao?

Nhan Lệ nói:

- Ông nói thì không có gì sai, chỉ có điều em cảm thấy giọng nói của ông thật lạ.

Vương Hãn Đông cũng tự cười nhạo mình:

- Ngại quá. Trưa nay tôi và chủ nhiệm Từ uống hơi nhiều rượu, bởi vậy lưỡi tôi giờ không nghe theo sự sai khiến của tôi nữa rồi.

Từ Thẩm Bình không quan tâm tới màn cười cười nói nói của Vương Hãn Đôngvà Nhan Lệ, anh đứng lên kéo Nhan Lệ ngồi xuống cạnh mình rồi ôm chặtlấy cô, dựa đầu vào vai cô. Lúc này anh mới thấy trái tim đang đập thình thịch của mình chậm lại đôi chút. Cứ ôm như thế khoảng nửa phút, NhanLệ phát hiện Vương Hãn Đông nhìn mình chằm chằm, trong lòng hơi sợ, dùsao cô cũng là người của Vương Hãn Đông, tháng nào cũng nhận tiền từ tay ông, Từ Thẩm Bình chỉ là một người thay thế khi không có Vương Hãn Đông mà thôi. Nhưng cô biết lai lịch của Từ Thẩm Bình, cũng không dám đắctội với anh. Vào lúc Nhan Lệ đang cảm thấy khó xử thì Vương Hãn Đông đưa cho Từ Thẩm Bình một chén trà:

- Chủ nhiệm Từ, uống chút trà cho tỉnh rượu.

Từ Thẩm Bình nhận chén trà. Nhan Lệ nhân cơ hội đó đứng lên, tới gần khaytrà đặt trên bàn, cầm ấm trà lên rồi rót trà vào các chén. Có lẽ đã gầnđầy chén thì cô cầm chén trà đưa lên mũi ngửi, ra vẻ một vị khách uốngtrà rất sành sỏi.

Vương Hãn Đông cũng ngồi xuống chỗ đối diện với Từ Thẩm Bình, bây giờ ông muốn lợi dụng Nhan Lệ để thúc đẩy việc cho Từ Thẩm Bình mượn tiền mua nhà:

- Chủ nhiệm Từ, bây giờ Nhan Lệ cũng ở đây, cậu không nói tin tốt cho cô ấy sao?

Nhan Lệ vốn là gái làng chơi nên luôn có hứng thú với mọi tin tức, tin tức tốt lành càng không ngoại lệ:

- Tin tốt gì vậy? Hai người giấu một mình em, thật là xấu.

Từ Thẩm Bình vẫn còn đang say rượu, giọng nói mệt mỏi:

- Em đừng nghe giám đốc Vương nói bừa, làm gì có tin tốt gì!

Nhan Lệ cố ý tỏ vẻ không thèm quan tâm:

- Không nói thì thôi. Tin tức tốt của đàn ông chưa biết chừng với đàn bà lại là một tai nạn.

Câu nói kích bác của Nhan Lệ khiến Từ Thẩm Bình không nhịn được nữa:

- Tin tốt mà giám đốc Vương nói chắc là muốn nói tới việc anh định muacăn nhà ở Mỹ Lô. Bây giờ tiền mua nhà ở đâu còn chưa biết, bởi vậy hiệnnay vẫn chưa thể coi là một tin tức tốt được.

Vương Hãn Đông lúc này lại châm thêm dầu:

- Chủ nhiệm Từ, cậu với Nhan Lệ đã có quan hệ xác thịt, Nhan Lệ cũngkhông coi là người ngoài nữa, tiền mua nhà chẳng phải đã có ngân hàngcho cậu vay rồi sao? Cậu mua nhà sớm một chút thì Nhan Lệ cũng có chỗ ăn ở ổn định, không cần phải đi thuê phòng của người khác, hai người cũngkhông cần phải chạy đông chạy tây. Sao lại không phải là tin tốt được?

Nhan Lệ vừa nghe nói Từ Thẩm Bình định mua nhà, lập tức buông cái chén trong tay, ngồi phịch xuống cạnh Từ Thẩm Bình, liến thoắng nói:

- Bao giờ anh mua nhà hả? Nói đi!

Từ Thẩm Bình nói:

- Mua nhà không phải là việc nhỏ, phải bàn bạc với bố mẹ rồi mới quyết định được. Có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm.

Vương Hãn Đông thấy việc đã hòm hòm, bèn giải nguy cho Từ Thẩm Bình:

- Mua nhà là một việc lớn, ai mà chẳng phải bàn bạc với bố mẹ. Chuyện tốt không thể ngày một ngày hai là xong đâu.

Ông lại nhìn chiếc đồng hồ treo tường rồi nói:

- Chủ nhiệm Từ, chiều nay chẳng phải cậu còn việc báo cáo với cục trưởngChương sao? Giờ không còn sớm nữa, chúng ta giải tán thôi!

Vương Hãn Đông gọi nhân viên tới thanh toán.

Ba người mỗi người gọi một chiếc taxi, rời khỏi quán trà.

***

Từ Thẩm Bình vừa về tới Cục Giao thông đã chạy thẳng đến phòng làm việccủa Chương Kiến Quốc. Anh gõ cửa, Chương Kiến Quốc đang ở trong phòng,sau khi nghe thấy tiếng “mời vào” của ông ta, Từ Thẩm Bình đẩy cửa bướcvào. Anh thấy Chương Kiến Quốc đang nhận điện thoại, miệng không ngừngvang lên mấy tiếng “ừ, ừ”, chắc chắn là đang nghe ai đó báo cáo việc gì.

Chương Kiến Quốc ra hiệu bảo Từ Thẩm Bình ngồi xuống. Người gọi điện thoại tới là Vương Hãn Đông, ông ta đang báo cáo với Chương Kiến Quốc về tìnhhình gặp gỡ Từ Thẩm Bình ban nãy. Theo như phán đoán của Vương Hãn Đôngthì phần mở đầu cũng không tồi, mặc dù Từ Thẩm Bình không mang ngay sécvề nhưng sớm muộn gì anh ta cũng sẽ quay lại lấy, điều này ông ta có thể khẳng định chắc chắn. Lúc này ông ta bảo Chương Kiến Quốc đừng tỏ tháiđộ gì, cứ bình tĩnh để xem kịch.

Chương Kiến Quốc nhận điện thoại xong, đã chắc chắn trong lòng bèn cất tiếng hỏi Từ Thẩm Bình:

- Tiểu Từ, có chuyện gì thế?

Từ Thẩm Bình không biết là Chương Kiến Quốc đã hiểu rõ những điều anh định nói, vẫn kể lại những lời mà Thẩm Thái Hồng nói lại một lần. Đối vớihai trăm vạn mà Chương Kiến Quốc cho, hai người đều chỉ nghĩ thầm tronglòng, một người không nói, một người không hỏi, cứ như thể chưa từng cóviệc này xảy ra. Đó chính là chỗ sâu sắc của người làm quan, cũng là một biểu hiện vô cùng kì diệu trong các mối quan hệ chính trị.

Chương Kiến Quốc nghe Từ Thẩm Bình nói một hồi xong, bèn nói mấy câu khách sáo:

- Chuyện sắp xếp nhân sự đương nhiên phải do tổ chức sắp xếp. Bây giờ vẫn chưa có quyết định chính là lúc quan trọng để chúng ta tiến hành vậnđộng. Lời nói của bộ trưởng Từ nhất ngôn cửu đỉnh, ý của ông ấy có thểđại diện cho ý của tổ chức. Bởi vậy cậu giúp tôi để ý tới việc này mộtchút.

Từ Thẩm Bình vốn là người cơ trí, đương nhiên hiểu ra ý định của cục trưởng Chương:

- Cục trưởng yên tâm, tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao.

Chương Kiến Quốc lúc này không để lỡ thời cơ, bổ sung thêm:

- Vừa nãy giám đốc Vương gọi điện tới, nói là trưa nay hai người đi ăn với nhau?

Từ Thẩm Bình cố tình nói chệch hướng:

- Đó là vì giám đốc Vương giới thiệu cho nhà tôi một cô ôsin mới, nhântiện mời chủ nhiệm Lục ở Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp ăn bữa cơm.

Chương Kiến Quốc hỏi:

- Ôsin mới có được không?

- Ấn tượng ban đầu cũng không tệ, nhưng có phù hợp hay không phải xem mẹtôi nói thế nào đã. - Từ Thẩm Bình vờ đứng lên bắt tay Chương Kiến Quốc. Sau đó anh còn nhấn mạnh lại lời hứa của mình. - Những lời mà cụctrưởng nói vừa nãy tôi hiểu rồi, tôi về nhà sẽ thăm dò xem ý của bố tôithế nào. Chỉ cần có tin tức chính xác, tôi sẽ lập tức báo cáo với ông.Nếu cục trưởng Chương không còn căn dặn gì thì tôi về phòng đây.

Từ Thẩm Bình nhanh chóng đi ra khỏi phòng của Chương Kiến Quốc. Anh cảmthấy Vương Hãn Đông và Chương Kiến Quốc đang cùng đan một cái lưới vàtóm chặt lấy anh, anh không thể nào từ chối được một loạt các cám dỗ từhai trăm vạn, căn nhà và Nhan Lệ. Tối nay anh phải làm công tác tư tưởng cho bố anh để hoàn thành nhiệm vụ nặng nề này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.