- Nè osin cô ở đây cấm đi đâu nha tôi đi đây chút...à mà cô cầm cái điện thoại này đi có gì còn tiện liên lạc_Hắn đưa cho nó một chiếc điện thoại màu trắng rồi chạy nhanh ra khỏi lớp
- Nè sao cô cứ im lặng hoài vậy?_thấy hắn chạy ra khỏi lớp Nhi mới quay đầu lại nói chuyện với nó nhưng đổi lại chỉ là cái nhìn thờ ơ lạnh lùng đến vô cảm của nó làm cô khẽ cau mày.
- Nè sao cô kiêu căn hách dịch qúa vậy tôi hỏi thì ít nhất cũng phải trả lời chứ sao lại im lặng hoài vậy có biết như thế là mất lịch sự lắm không hả...._Nhi tuông một tràng dài nhưng ngược lại khuôn mặt nó vẫn lạnh lùng chân thì bước nhanh ra khỏi lớp làm cô chưa kiệp ú ớ
Còn nó chân cứ bước đi mà chẳng biết đi đâu thú thật từ khi đến trường đây là lần đầu tiên nó đi tham quan khu khuôn viên như thật kì lạ nó lại cảm thấy nơi này rất quen thuộc với mình như thể nó đã từng đến đây mà nó đúng hơn là nó từng gắn bó với nơi này.
Đang suy nghĩ miên man thì bỗng nó tông xầm vào người ai đó làm cả hai đều ngã xuống chân,tay nó ma sát làn đường đá bị trày rất nặng máu chảy đỏ cả một vùng da trắng tuyết
Còn người kia hắn qủa thật cũng rất đẹp trai mái tóc màu nâu nhạt nước da màu bánh mật mạnh mẽ nhìn chả khác nào một vị thần la mã...hắn ta thì chả mảy may gì đứng dậy phủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/osin-khong-biet-cuoi/2459065/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.