Bỗng ...:
- Phương, phải bà không ??? - có tiếng con trai
Nó quay lại nhìn người vừa kêu nó, nó ngỡ ngàng. Đã bao lâu rồi không gặpkhuôn mặt này, phải không vậy, đúng rồi, là Quang, Quang kìa.
- Phương, bà về rồi.... - Quang nói nhỏ nhẹ
Bỗng giọt nước mắt nó rơi , nó nhớ Quang nhiều lắm, nhớ đến nỗi mà nó cầmnhững tấm hình đã chụp ra ngắm, Quang lau nước mắt cho nó:
- Bà nín đi, bà cười đẹp hơn, đừng khóc nữa mà, nín đi nha. - Quang dịu dàng với nó
- Tui ... Tui nhớ ông nhiều lắm ông biết không, cái đồ đáng ghét, huhu . - Nó khóc to hơn
- Thôi, giờ bà gặp tui rồi đó, bà nín đi nha, nín đi, nghe lời tui nè. - Quang nói
- Tui ... Hic hic... Tui nhớ ông nhiều nhiều lắm luôn . - Nó khóc to
Nó khóc và chạy lại ôm chầm lấy Quang, Quang đứng yên cho nó ôm, Quangvòng tay qua ôm lại nó, thật sự nó nhớ dáng hình , giọng nói và nụ cừoicủa Quang lắm. Hôm nay gặp lại nhau rồi, nó cứ như đanh mơ ấy. Nó nín.Quang cười nói :
- Đúng rồi, lớp trưởng 10A3 là phải vậy chứ, nín rồi, giỏi lắm nha. - Quang cười với nó
- Đúng rồi, thấy lớp trưởng 10A3 giỏi chưa nè!!!! - nó cười để lộ cái răng khểnh .
- À , Quang nè, ông thử tính xem tui xa mọi người mấy tháng rồi nhỉ???
- Hình như là cũng gần 3 tháng rồi, ai cũng nhớ bà hết đó. - Quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/oppa-dung-bo-em-ma/2738560/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.