"Tại sao?" Hàn Tử Thần tay vo nắm đấm, "Tại sao chứ?"
Sau mỗi câu hỏi, anh lại trút giận lên bờ tường ở đó. Mãi cho đến khi máu chảy thành dòng trượt xuống tay anh, anh lại nhớ đến cảnh tượng mà lần đầu anh vào phòng cô.
Khắp nơi đều là vết máu như vậy.
"An Thuần, có phải em được anh chiều đến hư rồi không?" Hàn Tử Thần lẩm bẩm một lúc rồi lấy điện thoại ra.
"Điều tra cho tôi, rốt cuộc Hàn phu nhân dạo này đã gặp những ai và làm gì?"
Sau khi dập máy, Hàn Tử Thần lại nhìn vào màn hình điện thoại tối om rồi lại nhìn vào bức thư, bức thư đã bị anh vo đến không thể nhận ra hình dạng rồi.
Mất vài giây để bình tĩnh lại, ánh mắt của Hàn Tử Thần đã thay đổi, anh cẩn thận gấp bức thư lại như cũ rồi cất cẩn thận vào tủ khoá.
"An Thuần, cả đời em đừng mong rời khỏi anh!"
Anh bất ngờ lao ra khỏi phòng khiến An Thiên và An Hiên ở bên ngoài giật mình. Khi chúng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tử Thần thì An Hiên giật mình nấp sau lưng An Thiên, An Thiên thì dũng cảm hơn vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.
"Papa lại phát điên cái gì vậy?"
"Không có gì, ba xúc động quá." Hàn Tử Thần tạm thu lại ánh mắt để tránh An Hiên sợ rồi khẽ cúi xuống. "Ba có việc, hai con tạm thời sang nhà bà ngoại ở được không?"
"Con biết rồi, tí con sẽ gọi điện cho mẹ Thuần!"
Hàn Tử Thần hiểu ý An Thiên ở đây là Bích Thuần nên anh ừ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302055/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.