"Mấy người... sẽ không làm gì bọn họ chứ?" An Thuần vẫn không hoàn toàn tin vào lời nói của An Ngọc.
"Con cứ yên tâm đi, đến lúc đó ta đưa con đi xem, chắc giờ họ cũng đã bắt đầu huấn luyện được một lúc rồi." An Ngọc vừa nói vừa cười như vừa tưởng tượng ra khung cảnh gì đó thú vị lắm.
"Huấn luyện gì chứ?"
"Con chắc cũng chưa ăn gì đúng không? Chúng ta cũng ăn gì đó đi. Sau khi cho An Thiên và An Hiên nghỉ ngơi thì con sẽ biết."
—————
Cũng may việc ru An Thiên và An Hiên ngủ cũng không khó, nhìn hai đứa nhỏ nằm yên giấc trên giường, An Thuần mới thật sự nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu giây phút quý giá.
"An Thiên, An Hiên, mẹ thật sự xin lỗi!"
Trong lúc mơ màng, dường như An Thiên có nghe thấy lời nói của cô.
Sau đó cậu nhóc vươn tay về phía giọng nói đó: "Con rất muốn có mẹ."
Nghe thấy câu nói đó, An Thuần thật sự càng cảm động thêm. Cô nắm nhẹ lấy tay cậu bé rồi thì thầm.
"Mẹ sẽ không bao giờ rời xa ba bố con nữa."
—————
Khi đã chắc rằng hai đứa đã ngủ say, An Thuần mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bên ngoài vẫn luôn có An Nguyệt đứng đợi ở đó.
"Có thể dẫn tôi đi gặp Thần chưa?"
"Như ý muốn của người." An Nguyệt cúi đầu rồi bước đi trước.
Theo sau bóng lưng của An Nguyệt, trong đầu An Thuần không khỏi hiện ra vài cảnh tượng không hay.
An Ngọc vừa nói là Hàn Tử Thần đang được giáo dục thứ gì đó.
Nhưng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302034/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.