An Ngọc uống một ngụm trà rồi lại nói tiếp: "Con người mà! Nếu không có sự tác động nào thì tuổi thọ tất nhiên cũng vì thế mà tăng theo thôi. Còn vấn đề ta là mẹ của con, thì ý trên mặt chữ."
"Nhưng... chúng ta đã thất lạc hơn hai mươi năm rồi! Sao người vẫn nhận ra tôi?"
"An Nguyệt đã từng tìm tới con rồi đúng không? Huyết thống hoàng gia cũng gần như vậy, chỉ có điều nó không giao hưởng mạnh mẽ như những người cùng một thời mà thôi!
Ngoài là Công chúa của hoàng gia, ADN của con còn trùng với một người mà cả gia tộc An Gia phải mang ơn. Đó là người đã tìm đến nơi này và sáng lập nên người của An Gia. Quả thật rất thần kì, đã bao nhiêu người đời trước không thể nghiên cứu để tái tạo lại loại gen của người đó, cuối cùng qua sự kết hợp vô tình của ta và An Lạc thì lại ra con."
"Tái tạo lại loại gen?" Hàn Tử Thần coi như là người học rộng nhất ở đây, anh đã từng qua các cơ sở nghiên cứu của Luxembourg, Singapore và Nhật Bản để học hỏi y thuật của họ.
Nhưng điều mà cả thế giới vẫn chưa làm được thì ở đây... có vẻ như họ đã làm điều đó từ rất lâu rồi.
"Đó cũng là một lí do nữa khiến tuổi thọ của An Gia rất dài."
Không khí xung quanh lặng hẳn đi khi An Ngọc không nói nữa, có lẽ mọi người ở đây đều cần thời gian để suy nghẫm lại những thông tin mà mình nghe được.
Cũng không biết những cơn gió nhẹ nhàng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302032/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.