"Thuần, nói chuyện riêng một chút được không?" An Nguyệt lên tiếng, cô cũng chả quan tâm có ai đang ở trong phòng bệnh cả.
Những người đó cô không biết, cũng không cần quan tâm. Nhưng họ ở đây khiến cho không khí ở phòng cảm giác ngột ngạt hơn rất nhiều.
"Được." Bích Thuần trả lời chắc nịch, cô cần tìm hiểu rõ chuyện này. "Mọi người ra ngoài trước đi."
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Tử Thần như muốn tìm câu trả lời, Hàn Tử Thần lúc này cũng không thể làm gì được ngoài việc buông súng rồi xem người phụ nữ này muốn làm gì.
Anh không thể làm tổn thương cơ thể của An Nhĩ Thuần thêm nữa.
Chốt an toàn của súng được cài lại, tất cả mọi người hiểu ý rồi đồng loạt ra ngoài dù trong lòng mọi người ai ai cũng đầy hoài nghi.
————
Trong phòng bệnh yên tĩnh một lúc, không ai nói với ai câu nào như muốn có thời gian để tiếp thu với hoàn cảnh hiện tại.
An Nguyệt cũng không nói gì hơn, cô dành thời gian để làm quen với cái cơ thể mới này, cũng may là hai người đều có thân hình gần giống nhau nên cũng không khó khăn là mấy.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: "Em không có gì hỏi sao?"
"Thật kì lạ! Cô rốt cuộc là ai vậy? Hai chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Bích Thuần đặt tay lên tim mình, nãy giờ nó cứ đập mạnh như tìm được một nửa của mình vậy.
"Chưa..." An Nguyệt lắc nhẹ. "Nhưng có lẽ bà hoặc ông của em sẽ biết chị đấy!"
"Không thể nào... họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302020/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.