"Thuần... Chúng ta, bỏ đứa bé được không?" Hàn Tử Thần khó khăn nói ra.
"..."
Cô không trả lời lại anh, vấn đề ở đây không phải cô phản đối hay không phản đối mà An Nhĩ Thuần đã nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của anh, anh không kể với cô chuyện gì cả.
Đùng một cái bảo cô bỏ đứa bé, làm sao cô đồng ý được, chẳng phải đó là điều tất nhiên sao.
Nhưng chính vì điều tất nhiên đó mà cô mới cảm thấy lạ.
Hàn Tử Thần sao lại nói một câu vô vị như vậy chứ?
Thay vì trả lời lại anh, An Nhĩ Thuần mới hỏi một câu.
"Thần... anh nghĩ gia đình là một nơi như thế nào?"
"..." Hàn Tử Thần nhìn cô rồi mới bắt đầu nói. "Nơi họ tâm sự và chia sẻ với nhau, chăm sóc và bảo vệ lẫn nhau."
"Vậy sao anh không thử nói cho em biết?"
"..."
"Ít nhất nếu em bỏ đứa bé thì em cũng phải hiểu chuyện gì đang sảy ra đúng không anh?"
"... Thật ra Vĩnh Hy đã nói với anh. Lần này em mang song thai, là song thai khác trứng. Ở độ tuổi này của em mà mang thai thì tỉ lệ mang song thai có cao hơn một chút nhưng cũng rất hiếm gặp. Không ngờ."
"Vậy có vấn đề gì sao?" An Nhĩ Thuần cũng biết tỉ lệ mang song thai rất hiếm gặp, cô càng vui hơn khi biết trong bụng mình lại có tới hai đứa con, thảo nào cô thấy bụng mình to hơn bình thường.
"Trước đó em có bị tai nạn. Tai nạn đó gây biến chứng không nhỏ đến hai đứa con, vốn đã có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302012/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.