"An Nhi..."
"..." An Nhĩ Thuần mơ hồ nghe thấy một giọng nói ấm áp bên tai của mình. Bản thân cô cảm giác người đó đang gọi mình mặc dù đó không phải là tên của cô.
"An Nhi, nhớ nhé! Cả gia đình luôn yêu con."
"..." Cô cố gắng mở mắt ra nhưng cả người cô nặng trĩu.
"Mẹ xin lỗi vì không thể chăm sóc cho con được..."
"..." Cảm giác trong lời nói của người phụ nữ đó có chút run rẩy, An Nhĩ Thuần thật sự muốn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó. Một cảm giác thân quen xuất hiện trong tim cô.
"Sống tốt nhé con..."
"..."
"Không... đừng đi..."
An Nhĩ Thuần tỉnh lại với một khuôn mặt đẫm nước mắt, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình khóc vì điều gì.
Mọi giấc mơ luôn như vậy, khi ta tỉnh lại thì mấy ai còn nhớ mình đã làm gì chứ. Cô cũng vậy, dù trí nhớ có tốt đến đâu thì rồi cũng sẽ quên mà thôi.
Nhưng giọng nói của người phụ nữ đó, thật quen thuộc. Cô nhớ nó.
'Hả? Cô đang nói gì vậy?'
An Nhĩ Thuần tự cười bản thân, cô đang nhớ một thứ mà không chắc nó tồn tại sao? Thật nực cười.
"Sao vậy?" Lúc này Hàn Tử Thần mới dậy.
"Anh dậy rồi."
"Ừ... Em... khóc sao?" Đây hình như là lần đầu tiên An Nhĩ Thuần khóc trước mặt anh.
"Không, em có một giấc mơ kỳ lạ thôi."
"..."
"Một giấc mơ... có vẻ là về mẹ em."
"Đừng nghĩ nữa."
Thấy vẻ bi thương của cô, Hàn Tử Thần ôm cô vào lòng rồi hôn lên trán cô.
"Bây giờ em chỉ cần nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1302000/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.