Ban đầu An Nhĩ Thuần vốn chỉ định chơi vui thôi, ai ngờ cô càng đánh càng hăng. Số tiền thắng được cũng không hề nhỏ, đấy là đối với cô thôi còn đối với ba cái con người kia thì số tiền này vứt đi cũng được.
Đang định bảo người chia bài ván tiếp theo thì Lạp Mạn lên tiếng:
"Đại tỷ, cũng muộn rồi. Mai tỷ và Thần còn phải đi làm đúng không?
"Đúng vậy! Hay là hôm nay dừng ở đây thôi" Từ Vũ cũng cười ngượng.
"..."
"Vậy cũng được, hôm nay dừng ở đây thôi."
Hạ mấy lá bài trên tay xuống, An Nhĩ Thuần nhìn thấy vẻ mặt khó xử của họ cô cũng cảm thấy thông cảm.
Thật ra từ đầu cô biết rằng họ sẽ nhường mình nên cô mới cố ý giảm số tiền cược xuống để tránh họ thua nhiều. Hơn nữa cái con người ở sau lưng cô này làm sao có thể để cô thua được.
"Thần cũng muộn rồi! Về thôi."
"Ừ..."
"..."
Thiên Mạc không chịu được nhăn mày: "Aizz, mấy người đừng ở đây tình cảm nữa được không? Ở đây toàn cẩu độc thân thôi."
Lạp Mạn cũng gật đầu: "Quả nhiên không dễ chịu chút nào."
"..."
Cười chào một cái với họ, An Nhĩ Thuần và Hàn Tử Thần lái xe về biệt thự của hắn.
Vừa bước vào cửa, cô lên tiếng trước: "Thần, mai em định về Nhĩ Gia."
"Làm gì."
"Em định lấy một số đồ của mình ở đó. Hơn nữa, bây giờ em ăn bám nhà anh như vầy cũng không phải. "
"Là ở."
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hàn Tử Thần, An Nhĩ Thuần không khỏi cười nhẹ: "Vâng. Là ở... Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301982/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.