🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một cốc hoa quả được đưa đến trước mặt An Nhĩ Thuần khiến cô không ngạc nhiên lắm. Trước giờ mỗi khi đi xã giao hay ra ngoài tiếp khách, Hàn Tử Thần đều không cho phép cô uống rượu.

Tửu lượng của cô cũng không thể gọi là cao nhưng cũng đủ dùng cho những lúc thế này. Cô cũng từng nghĩ có nên hỏi hắn là sao không cho cô uống rượu nhưng rốt cuộc là vẫn nghe lời hắn.

Vân Dương loay hoay một lúc với cái máy tính rồi quay sang hỏi cô.

"Thuần An tỷ, đây là chương trình gì vậy?"

"Cũng không biết nữa, chắc là một chương trình bảo mật sao. Sao vậy? Em không giải được à?"

"Em... cần thêm thời gian, nhất định sẽ giúp tỷ giải được nó."

"Hả?"

"..."

Hai người nhìn nhau một lúc.

*khụ

An Nhĩ Thuần ổn định lại tâm trạng rồi nói tiếp.

"Vân Dương, đấy là quà chị tặng em. Không phải là nhờ em giúp chị giải nó. Chắc ban đầu chị không nói rõ rồi."

"Không sao. Vậy trong đây có gì vậy."

"Em thấy bảo mật nó cao không?"

"Có."

"Chính nó đó, nếu em giải được nó thì bên trong là cách cài bảo mật này lên mọi thiết bị công nghệ. Chị hy vọng nó sẽ giúp ích cho công việc của em."

"Chương trình này ở đâu ra vậy?"

"Chị cũng không nhớ rõ lúc đó như thế nào? Hình như là lúc ấy chị đang định làm một chương trình game gì đó nhưng không hiểu sao lại viết ra cái này."

"..."

"Hihi, chị quên mất cách giải nó cũng như là cài đặt nó rồi. Nó cũng lâu lắm rồi đấy, hình như hồi chị còn đi học thì phải."

"V... vậy... sao?" Sắc mặt của Vân Dương có chút khó coi.

"Em sao vậy?"

"Không có gì?"

Nhìn khuôn mặt không hiểu gì của An Nhĩ Thuần khiến Vân Dương có chút không biết phản ứng thế nào.

An Nhĩ Thuần cũng chỉ hơn hắn một tuổi thôi, nếu cô nói rằng viết chương trình này lúc còn đi học thì hắn thật không biết tưởng tượng như thế nào. Chẳng lẽ cô lại học chuyên về máy tính.

Nhưng Vân Dương lại không biết rằng. An Nhĩ Thuần không hề học mọt chút gì về công nghệ cả, cô chỉ thường xuyên lên mạng tìm những chương trình giải mã, viết chương trình rồi cô bắt đầu học hỏi, tự tìm tòi mỗi khi cô có hứng thú.
—————

Thời gian An Nhĩ Thuần động vào máy tính không nhiều, chắc một tháng cũng chỉ mở máy lên được vài ngày. Đấy là trước kia.

Lúc đó cô làm gì có tiền để mua máy tính, cô toàn ra quán thuê phòng riêng để sử dụng thôi.

Lúc An Nhĩ Thuần viết cái chương trình kia thật ra là cô muốn làm một game giống như thực tế ảo vậy, nên cô mới muốn tạo một chương trình bảo mật cao để bảo vệ thông tin của người chơi một cách tuyệt đối an toàn.

Chỉ là sau khi viết xong cái chương trình ấy, An Nhĩ Thuần liền cảm thấy chán nên đã lập một trang web rồi cài chương trình đó vào. Vốn bảo mật rất cao nên có thể đến bây giờ vẫn chưa ai biết có một trang web như thế tồn tại.

Ban đầu cô chỉ định lưu vài thông tin mà mình không thể quên được nhưng sau đó cô lại xoá đi, cô nghĩ rằng nếu đã không thể quên thì chắc chắn sẽ nhớ còn nếu quên thì chứng tỏ nó đã không còn quan trọng rồi.

Sau đó cô quyết định. Cô lưu toàn bộ quá trình cô làm ra chương trình này, vao gồm cả cách vận hành cũng như là cách cài đặt vào trang web đó. Dùng chính bảo mật của nó để chứng minh nó lợi hại như thế nào và hy vọng người giải được nó thật sự xứng đáng.

Dần dần An Nhĩ Thuần cũng quên luôn cô đã viết nó như thế nào luôn, dù sao thì cô cũng không cần dùng đến. Hôm nay nghe Lạp Mạn nói rằng Vân Dương rất giỏi về máy tính nên cô muốn thử người em này giỏi như thế nào.

Lúc Vân Dương nói cần thêm thời gian để giải mã, nếu nói cô không hy vọng là sai, ít nhất cô vẫn mong nó được sử dụng vào việc gì đó.
—————

"Mọi người cứ ở lại chơi, em rời đi trước."

"..."

Có lẽ Vân Dương cần tập trung toàn bộ tinh thần vào việc giải mã nên đã xin về trước.

Cũng không còn sớm nữa, bụng An Nhĩ Thuần cũng đã sắp sôi lên vì đói rồi.

Cô lay lay cánh tay của Hàn Tử Thần tỏ ý muốn về nhưng hắn lại làm vẻ mặt không hiểu ý cô, vẫn nếm thêm một ly rượu đỏ.

"Thần, nếu anh không ăn gì thì không nên uống nhiều rượu đâu."

"..."

"Đại tỷ, không lẽ tỷ định rời đi rồi." Lạp Mạn bên kia đang đánh bạc với Vĩnh Hy, Thiên Mạc và Từ Vũ không biết đã chạy lại từ bao giờ.

"Trưa nay Thần không ăn gì, chắc phải về sớm thôi. Tối lại đến chơi với mọi người."

"Không hổ danh là Đại tỷ. Biết lo cho Thần lại còn biết nghĩ cho bọn em nữa." Lạp Mạn nháy mắt với cô một cái rồi lại quay lại đánh bạc.

"Hai người định rời đi rồi à?" Phong Vĩ từ trong góc nói vọng ra.

"Ừ, đi trước." Lần này là Hàn Tử Thần trả lời, An Nhĩ Thuần đoán quan hệ của hai người này chắc cũng không tồi.

Lúc đi ngang qua chỗ mấy người kia đang đánh bạc, An Nhĩ Thuần có nhận được một vài lời mời ở lại nhưng cũng khách sáo rời đi. Tất nhiên lí do to nhất vẫn là lo cho Hàn Tử Thần, hoàn hảo quá còn gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.