Bên kia không chờ chuông reo đã có tiếng một người phụ nữ.
"An Thuần... mày chưa chết đúng không?"
"..."
Mặt Hàn Tử Thần lúc này có chút khó coi, sao cô gái này.
"An Thuần... nói gì đi..."
"Bệnh viện H..."
"..."
Dù bên này Hàn Tử Thần trông rất bình tĩnh nhưng trong tim hắn đang đập thình thịch.
Thời gian chưa đến hai mươi phút, Bích Thuần đã có mặt ở trong bệnh viện.
Vừa đến, cô ấy đã hét toáng lên.
"An Thuần đâu."
"..."
Bên này Lạn Mạn và Thiên Mạc có chút giật mình như đang làm chuyện xấu vậy.
"Rốt cuộc các người đã làm gì cô ấy vậy?"
"Cô ấy bị trúng đạn." Vĩnh Hy thấy tình hình không ổn đành ra tiếp trước.
"Vậy máu thì sao? Có đủ máu không?"
"Chúng tôi gọi người nhà cô ấy đến cũng vì việc này. Bệnh viện hiện tại đã hết máu rồi."
"Chết tiệt..."
"..."
Bích Thuần nói xong câu đấy liền không do dự, lấy điện thoại ra, bấm liền một số mà cô thuộc ngay trong đầu.
Bên kia cũng không cần chuông đã lập tức có người bắt máy.
"Cuối cùng..."
"Bệnh viện H."
"..."
Không để bên kia nói thêm gì, Bích Thuần liền ngắt lời.
"Cơ hội cuối cùng."
"..."
Bên kia cũng không trả lời nữa, lập tức ngác mấy. Chắc là vội vã đến đây.
Bên này toàn bộ mọi người đều có khuôn mặt không thể ngờ, Bích Thuần lúc này đang siết chặt điện thoại tưởng chừng như muốn bóp nát nó.
Bích Thuần cúi gằm mặt xuống, tay càng siết chặt hơn. Miệng lẩm bẩm.
"An Thuần, xin lỗi."
"..."
Tay Bích Thuần giữ một lúc cũng buông ra. Nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-yeu-quy-vo-yeu-chong-rat-nhieu/1301974/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.