Hắc Khải đi theo Phong Ức một đoạn thì Phong Ức đột nhiên dừng lại. Căn bản là Phong Ức đã sớm nhận ra Hắc Khải và cố tình đi tiếp tới một con đường vắng thì mới dừng lại.
Hắc Khải lúc này cũng hơi giật mình, thật không ngờ đã bị Phong Ức phát hiện ra. Phong Ức lúc này quay người lại nhìn Hắc Khải, sau đó cười nhạo anh:
- Kẻ thảm hại, tôi mà là anh thì tôi đã sớm phá tan hôn lễ này lâu rồi, sẽ không ngồi yên nhìn những con người đó hạnh phúc đâu!
Hắc Khải càng bất ngờ hơn khi Phong Ức lại đoán được ra tâm tư của anh, anh chỉ nhíu mày lại:
- Rồi sao?
- Đến ngay cả bản lĩnh để giữ một người phụ nữ cũng không được thì sau này chẳng làm được cái tích sự gì cả.
Phong Ức cố tình nói để kích động Hắc Khải trả thù, sau đó hắn ta đưa ra đề nghị của mình:
- Có muốn lên chung một con thuyền với tôi không?
Nếu như câu nói này Phong Ức nói vào ngày hôm qua, Hắc Khải sẽ không chần chừ gì mà đồng ý. Nhưng mà khi nãy anh đã nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cô, quyết định bản thân mình sẽ rút lui để cô không bận lòng thêm nữa. Những lời này của Phong Ức làm sao có thể đả động gì đến một người đã suy nghĩ thông suốt như anh?
Hắc Khải cười nhạt đáp:
- Cứ trả thù qua lại thế này thì bao giờ mới xong? Là con người với nhau, làm việc gì đó cũng phải có điểm dừng, đừng lún quá sâu. Hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1723019/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.