Đứng ngắm nhìn Cố Thừa Duật thêm một lát nữa, Vân Vy mới bước lại về phía hắn. Vừa vặn đúng lúc Cố Thừa Duật quay người lại, nhìn cô mỉm cười:
- Em dậy rồi sao?
Vân Vy gật đầu mỉm cười, Cố Thừa Duật liền vươn tay ôm cô lại. Từ hôm qua tới giờ mọi chuyện xảy ra cứ như mơ vậy, hắn vừa vui nhưng cũng vừa lo sợ. Cô thật sự đang ở trước mắt hắn sao?
Cố Thừa Duật nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn, ngay cả nhịp tim ổn định của hắn cô cũng nghe thấy. Cảm giác này thật hạnh phúc. Đột nhiên cô tò mò hỏi:
- Anh yêu em từ khi nào vậy?
Hôm qua hắn vừa nói là yêu cô, cô không có nghe lầm. Lúc đó cô mừng đến phát điên, cảm giác được người mình yêu yêu lại thì ra nó là như vậy. Không cần phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa, cô chỉ muốn nghe mãi câu đó mà thôi.
Cố Thừa Duật nghe cô hỏi thì khẽ cười, từ từ buông cô ra rồi ghì chặt đôi vai cô:
- Yêu thì yêu thôi, khi nào là khi nào chứ?
Vân Vy cảm thấy bất mãn trước câu trả lời đầy mơ hồ của Cố Thừa Duật, cô liền bĩu môi:
- Thì anh phải nói rõ là khi nào chứ? Nói đi mà, em muốn nghe. Năn nỉ anh đó!
Vân Vy nắm lấy tay Cố Thừa Duật đu qua đu lại, cô làm ra vẻ mặt dễ thương nhất có thể để cho hắn siêu lòng. Cô thật sự muốn biết, từ khi nào hắn bắt đầu yêu cô. Còn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1723004/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.