Ngày hôm sau, Vân Vy lại tới bệnh viện thăm Cố Thừa Duật. Cái nơi đã gây ám ảnh tâm lí cho cô này, bây giờ sắp trở thành nơi mà cô đi lại nhiều nhất rồi. Không ngày nào mà cô không tới bệnh viện cả, cứ như là đi chợ vậy.
Ngồi bên cạnh Cố Thừa Duật, cô nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy buồn cười. Sau đó cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn lên. Bàn tay hắn lạnh ngắt như người chết, cô liền xoa xoa tay hắn để truyền hơi ấm vào.
Cô không rõ bản thân làm vậy là đúng hay sai? Lòng cô luôn rối bời không yên, lúc này cô chỉ muốn gạt hết tất cả đi, ở lại bên hắn cả đời. Nhưng khi nghĩ tới ba mẹ, nghĩ tới kiếp nạn của Vân gia, và cả những nỗi đau mà bản thân đã phải chịu đựng 5 năm trước, cô lại không thể nào tha thứ cho hắn được. Là cô tha thứ không nổi.
Ông trời nói cô nên làm sao đây? Làm ơn hãy chỉ đường cho cô, cô cũng không biết cuộc sống tiếp theo của mình nên bước tiếp như nào nữa?
- Em ra tay với anh, anh có ghét em không? Thừa Duật!
Cô đưa bàn tay hắn lên một bên má mình, thủ thỉ nói. Dòng nước mắt mặn chát đã rơi xuống từ khi nào rồi, cô thấy lòng mình đắng ngắt, thật sự rất đau đớn.
Khi nãy cô có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói hy vọng sống rất mong manh, mặc dù xảy ra kỳ tích. Có thể là ngày mai ngày kia tỉnh, hoặc cũng có thể hắn sẽ hôn mê cả đời. Nhưng chỉ cần là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1722987/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.