Vân Vy lúc này vẫn ngồi thẫn thờ ngắm mình trong gương, ngắm nhìn khuôn mặt của mình được trang điểm tỉ mỉ, cô bỗng cảm thấy xa lạ. Lần thứ hai cô mặc váy cưới, cô cứ nghĩ mình sẽ vui vẻ lắm. Nhưng hiện giờ lòng cô lại nặng trĩu buồn, cô cũng không hiểu vì sao lại như vậy nữa. Chỉ biết là tâm trạng cô rối bời khó tả thành lời.
Sáng sớm hôm nay Tiểu Nghiêm đã được thuộc hạ của Hắc Khải đón đi rồi, nên bây giờ chỉ còn mình cô ở đây. Nhân viên trang điểm và thay váy cho cô xong thì cũng bận rộn đi làm việc khác.
Cô vẫn ngắm mình trong gương, cố mỉm cười vui vẻ, gạt hết tất cả đi rồi hít một hơi thật sâu để an ủi bản thân:
- Vân Vy, mày không được phép hối hận. Bây giờ mày chỉ còn duy nhất con đường này mà thôi.
Một lát sau, ở bên ngoài vang lên tiếng thúc giục Vân Vy lên xe hoa. Cô giật mình vội vã đứng dậy, lập tức có người bước vào xách váy hộ cô.
Vân Vy bước xuống cầu thang, bên ngoài xe hoa đã đậu sẵn, Hắc Khải đứng trước xe hoa nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình. Anh mỉm cười ôn nhu, đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô từ tay của phù dâu. Cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, tâm trạng anh càng vui vẻ. Sau 5 năm, cuối cùng cũng rước được cô về nhà rồi.
Vân Vy vô thức ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chứa chan tình cảm của anh khiến cô hơi bối rối. Cô vội vã cụp mắt lại, hai má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1722972/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.