(22)
Vân Vy ở lại bệnh viện mấy ngày, cuối cùng cô cũng được ra viện. Cô cứ nghĩ là hôm nay Cố Thừa Duật sẽ không tới đón cô được, vì thường ngày hắn rất bận rộn mà. Dù biết vậy, nhưng trong lòng cô vẫn mong rằng hắn sẽ tới đón cô về nhà.
Một lát sau, cánh cửa phòng mở ra. Cố Thừa Duật một thân âu phục màu nâu bước vào, có vẻ như là hắn vừa từ công ty tới đón cô. Khi nhìn thấy hắn, lòng cô vui mừng khôn xiết. Điều khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn là hắn tự tới một mình, không hề có Y Nhiên bám đuôi theo.
Cố Thừa Duật bước tới chỗ Vân Vy đang đứng bất động như trời trồng:
- Sao thế?
Vân Vy khẽ lắc đầu, chẳng có gì cả, chỉ là cô cảm thấy vui mừng thôi không được sao? Cô vui mừng vì hắn đã không quên cô, còn tự mình tới đón cô về nhà.
Cố Thừa Duật liền dắt tay cô như dắt tay một đứa trẻ ngây dại, bước xuống dưới bãi đỗ xe. Vân Vy không hề giãy giụa, cứ để mặc cho hắn dắt mình ra khỏi bệnh viện.
Hôm nay là Cố Thừa Duật tự mình lái xe tới.
Ngồi trong xe, Vân Vy thỉnh thoảng lén liếc nhìn Cố Thừa Duật một cái. Cô thật sự muốn biết rốt cuộc Cố Thừa Duật đang nghĩ gì. Hắn ta tự nhiên đối tốt với cô như vậy là sao chứ? Thà rằng hắn tuyệt tình ngay từ đầu, để cô không cần phải ôm mộng ảo tưởng làm gì. Yêu một người không yêu mình, đau khổ lắm có biết không?
Những lời nói của Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1722906/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.