(18)
Vân Vy sắc mặt tái nhợt, cô liên tục lắc đầu, không muốn tin rằng câu chuyện mình vừa nghe là sự thật. Cô lúc này chỉ muốn gọi điện cho Cố Thừa Duật, hỏi cho rõ mọi chuyện là như thế nào. Nhưng vừa cầm điện thoại lên, cô thật sự không có cam đảm để gọi cho hắn. Cô lúc này giống như một đứa trẻ tội lỗi, không biết nên làm thế nào?
Nhất định hắn sẽ rất căm hận cô sau khi biết chuyện này. Cô rất sợ, sợ hắn sẽ ghét bỏ cô.
Căn biệt thự rộng lớn, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé của Vân Vy ngồi ôm mình khóc ở một góc. Cô lúc này vô cùng hoang mang, sợ hãi tột độ. Sự yên tĩnh của căn biệt thự lớn này cũng đáng sợ như sự thật cô vừa tiếp nhận...
...
Buổi tối, Cố Thừa Duật trở về nhà. Vân Vy mắt lem nhem, chạy tới chỗ Cố Thừa Duật. Cô còn lo sợ hắn không thèm về nhà cơ, nhưng mà may quá, hắn đã về. Một mình cô ở đây, cô rất sợ.
Cố Thừa Duật chỉ nhìn cô, không nói gì. Hắn lập tức bước vào phòng sách và khoá cửa lại, không cho cô có cơ hội lại gần mình.
Vân Vy hoảng sợ, đứng bất động giữa phòng khách rộng lớn. Căn phòng này, ngay ngày hôm qua còn tràn ngập tiếng cười. Ngay ngày hôm qua, tất cả mọi người đã vui vẻ biết bao. Vậy mà ngày hôm nay, chỉ còn sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo mà Cố Thừa Duật trao cho cô, khiến cho trái tim cô run lạnh. Cô hoảng sợ, liền chạy đuổi theo hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-vo-tam-phu-nhan-con-muon-chay/1722902/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.