Ngụy Long Ân nóng mặt, cô gái này sao lại có thể bạo gan đến như vậy chứ. Nhưng mà, thực sự mà nói thì anh cũng là đàn ông, lại thêm dục cầu bất mãn lâu này, hiện tại mỡ đã dâng tới miệng mèo rồi còn không ăn nữa thì cũng thật là ngốc. Ngụy Long Ân tất nhiên là không quên khóa chốt cửa lại rồi mới bước đến bên cạnh cô. Nhẹ nhàng hôn lên môi của cô.
Sở Dược Lam hiện tại đã biết rõ người cô yêu là ai và người cô muốn lấy làm chồng là ai. Cô liền không nhanh không chậm liền đáp lại nụ hôn triền miên kia của anh, nhưng bàn tay của cả hai đều không yên phận. Một người thì xoa nắn đôi hồng đào căng tròn, còn người kia liền lại tìm cúc áo để mở ra.
Sau khi chiếc áo vest và chiếc áo sơmi của anh bị Sở Dược Lam ném xuống giường, thì y như rằng cô lại muốn chiếm thế thượng phong, bản thân cô đè anh xuống giường, rồi ngồi lên bụng của anh. Nhìn chiếc bụng rắn chắc, cơ ngực cũng tạm ổn liền nhếch môi.
- Biết thế đã ăn anh sớm hơn, chậc chậc.
Ngụy Long Ân có chút không dám nghĩ đến sẽ có một ngày chính miệng Sở Dược Lam lại nói ra nhưng từ mất hết liêm sỉ này. Anh đưa hai tay xoa nắn đôi hồng đào của cô, rồi cảm thán.
- Bảo bối, anh không nghĩ em lại hấp tấp như vậy?
- Hấp tấp? Đúng rồi, thật sự hấp muốn chết... Thật mong chờ nhìn thấy tiểu đệ của anh nha.
Lúc này Ngụy Long Ân thấy không đúng lắm, Sở Dược Lam không phải bị chuốc say rồi nên ăn nói lung tung ấy chứ? Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của anh, Sở Dược Lam liền cúi xuống cắn lên ngực anh một cái, làm cho Ngụy Long Ân nhăn mày, rồi cô mỉm cười ngọt ngào nói.
- Em đã đánh dấu rồi, anh là của em.
Ngụy Long Ân phì cười, thôi được rồi xem như anh thua. Sau đó, bất ngờ Sở Dược Lam lại xoay người lại, đưa lưng về phía anh, còn bản thân cô thì đang mân mê sợi dây nịch của anh. Cô cứ lúng ta lúng túng nhưng vẫn không mở được, liền tức giận nhìn anh quát.
- Cái gì mà lại khó mở như vậy chứ? Anh không sợ tiểu đệ khó chịu chết sao?
Ngụy Long Ân phì cười, hình như Sở Dược Lam thật sự say rồi đi. Anh liền đỡ cô rồi lại đổi thế nam trên nữ dưới, Ngụy Long Ân liền tà mị nói vào tai cô.
- Thế nào? Nôn nóng gặp tiểu đệ của anh vậy sao?
- Ưm... Đúng vậy, rất muốn biết nó thế nào.
Ngụy Long Ân bắt đầu lần mò khám phá thân thể của Sở Dược Lam trước, đầu tiên là anh hôn lên môi của cô, điên cuồng khoáy đảo bên trong khoang miệng của Sở Dược Lam, làm cho cô không thể nào thở được. Sau đó là đến cổ, Ngụy Long Ân vừa hôn lên cô vừa xoa nắn vòng một khiến Sở Dược Lam bắt đầu bị kích thích, mỗi lần môi anh đi qua liền để lại một vết tích đỏ đỏ xanh xanh. Sau đó xuống một chút là chiếc bụng phẳng lì của cô, Sở Dược Lam ngửa mặt, có chút rên rỉ.
Bàn tay hư hỏng không yên phận của anh lại lần mò đến nơi tư mật riêng tư của cô, Sở Dược Lam theo phản xạ liền khép chân lại, nhanh sau đó lại bị anh tách ra. Bản thân Ngụy Long Ân và Sở Dược Lam đều hoàn toàn không có một chút gì gọi là kinh nghiệm, cả hai người chỉ là làm theo bản năng vốn có của một người đàn ông và một người phụ nữ.
Ngụy Long Ân kéo cô đến gần mép giường, hai chân của cô thì quấn lấy hông của anh, còn chiếc quần tây khó mở khi nảy cũng đã sớm bị anh ném đi ra rồi, anh không biết bản thân anh hiện tại có nên đi vào hay không, mặc dù dục vọng bên dưới đã gào thét muốn nổ tung. Nhưng anh lại lo sợ cô sẽ hối hận.
Cuối cùng, Sở Dược Lam lại chính là người kích động đến anh, làm cho Ngụy Long Ân bắt đầu quyết đoán hơn, anh nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, hạ bộ cũng bắt đầu tiến vào nơi riêng tư.
Sở Dược Lam nhăn mày, cô bắt đầu có những âm thanh rên rỉ đến la hét, bản thân cô không nghĩ khi cái thứ đó tiến vào lại đau đớn như vậy. Nhưng cũng không phải chỉ có một mình cô cảm thấy không thoải mái, thật ra Ngụy Long Ân cũng không thoải mái là bao nhiêu. Anh liền nhẹ nhàng trấn an cô.
- Ngoan, một chút nữa... Em đừng siết chặt như vậy, anh không nhịn được.
Sau khi nói ra những câu trấn an tinh thần của Sở Dược Lam, thì Ngụy Long Ân chậm chạp di chuyển, từ chầm chậm cho đến có nhịp, sau một hồi thì bắt đầu nhanh dần, mỗi lần khí huyết sôi sục của anh tiến vào đều đi đến nơi sâu nhất bên trong cô. Sở Dược Lam bây giờ chỉ biết ngửa mặt rên rỉ.
- A... Ưm... Ngụy Long Ân... Ân... Chậm... Chậm một chút...
Nghe được lời cô nói, Ngụy Long Ân bắt đầu di chuyển chậm lại, nhưng mỗi lần đều đi vào rất sâu, nhưng tốc độ này khiến cô khó chịu, Sở Dược Lam lại vặn vẹo, nói.
- Nhanh... Một chút.
Nhìn thấy còn mèo nhỏ đang liên tục ra lệnh thì anh chỉ biết cười cười, hạ bộ bắt đầu di chuyển nhanh hơn một chút, rồi liền mắng yêu nói.
- Bảo bối, em thật khó hầu.
- Ưm... Ha... Chỗ đó, ưm... Mạnh một chút.
- Chỗ nào? Chỗ này sao? Như thế này? Hay như thế này?
Sau một hồi điên cuồng ra vào và thay đổi không biết bao nhiêu tư thế thì hiện tại Ngụy Long Ân chính là vẫn đang chiếm thế thượng phong, chỉ có khác một chút là Sở Dược Lam không vòng tay ôm lấy cổ của anh, mà là đang nắm chặt grap giường. Hai chân của cô vẫn quấn chặt lấy eo của anh.
- Ưm... Không được... Không được rồi, không nhịn được... A... Chậm thôi.
- Bảo bối, một chút nữa... Chỉ một chút nữa thôi.
Ngụy Long Ân từ nảy đến giờ đã suy nghĩ về việc bản thân anh sẽ xuất ra bên ngoài, nhưng hai chân của cô kẹp lấy hông anh quá chặt chẽ khiến cho anh không tài nào rút ra được. Khi đạt đến cao trào, Ngụy Long Ân liền không thể không bắn hết mầm móng của mình vào bên trong cô. Sở Dược Lam cũng ưỡn ngực nhận lấy.
Nhưng sau đó hai người họ cũng không vội tách nhau ra, mà lại điên cuồng thêm "vài" trận nữa.
Nhưng!!!
Nhưng họ hình như quên rằng... Ở phía bên ngoài, cô tiểu thư Ngụy Mộc An Di phải ngồi chờ đến mòn mỏi!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]