Ngày hôm sau, Quách Mộc Dao mặt một chiếc váy màu hồng san hô đi cùng ông ngoại đến nhà người bạn của Trương Doãn. Đến nơi cô ấn vào chiếc chuông nằm bên cạnh cổng, tiếng "cinh cong" vừa vang lên, bên trong lập tức có người bước ra mở cổng mời ông cháu Quách Mộc Dao vào nhà. Nhà giàu là sẽ như này à? Căn biệt thự thì siêu to, cánh cổng còn rất lớn, con đường từ cổng vào đến nhà cũng khoảng 500m ấy chứ! Thiết kế giống như căn nhà của Cẩn Thiệu Lăng và nhà của ba mẹ anh ấy, chỉ có điều nơi này trông cũ hơn nhưng vẫn rất sang trọng. Cô vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, ngó ngang ngó dọc một lát cuối cùng cũng vào trong nhà. Không khí bên trong rất đáng sợ, tuy là mùa hè nhưng trong này lại toát lên một bầu khí lạnh lạ thường. Hai người đàn ông ngồi trên sofa, mỗi người một chiếc ghế, một người tầm tuổi ông ngoại của Quách Mộc Dao, đang nhâm nhi tách trà, một người tầm tuổi cô đang cuối mặt xuống đất. Trương Doãn nhìn ông cụ đang nhâm nhi tách trà, khàn giọng gọi: "Lão Cẩn!" Bầu không khí lúc đầu cũng dịu bớt, người đàn ông cuối mặt xuống đất khi nãy bỗng ngẩng lên nhì Mộc Dao, cô bất giác chuyển tầm nhìn sang anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất ngờ hỏi: "Là anh/em?" "Hai đứa quen nhau à?" Trương Doãn nhìn biểu cảm trên mặt hai người trẻ. "Thiệu Lăng/Tiểu Dao?" Hai người họ không quan tâm ai hỏi gì hay làm gì, nhìn chăm chăm vào nhau lại hiếu kỳ hỏi nhau một lần nữa. "Khụ!" Cẩn Sùng Khải vờ họ một tiếng làm Mộc Dao hoàn hồn. Cô quay sang hỏi ông ngoại mình: "Con có hôn ước với anh ấy?" Trương Doãn không đáp mà chỉ gật đầu. Không ngờ rằng mình lại có hôn ước với Thiệu Lăng! Đến lúc này Quách Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng mới biết được họ có hôn ước với nhau. Vậy mà hôm qua hai người khăng khăng đòi hủy hôn. "Tôi muốn đến hủy hôn!" Trương Doãn đề cập đến mục đích mà ông đến đây làm Quách Mộc Dao giật bắn người, cô vội chặn lời ông ấy: "A! Ông ngoại cháu không muốn hủy hôn nữa!" "À đúng rồi! Ông nội cháu cũng vậy!" Cẩn Thiệu Lăng cũng vội giải thích với Cẩn Sùng Khải. "Hả?" Cẩn Sùng Khải và Trương Doãn không hiểu cháu của họ đang có ý gì. Đồng thanh hỏi. ".....ý bọn con là không hủy hôn nữa, ông hãy đổi việc hủy hôn thành kết hôn đi!" Cẩn Thiệu Lăng bước đến bên cạnh Mộc Dao, nắm lấy tay cô, nói với ông nội. "Được, được! Vậy thì tốt." Cẩn Sùng Khải vui vẻ cười quay sang Trương Doãn: "Bọn trẻ đã muốn vậy rồi thì chúng ta cũng mau xem ngày lành tháng tốt cho bọn chúng kết hôn luôn, được không?" "Cháu gái tôi có nơi nương tựa vậy là tôi vui rồi!" Trương Doãn cười vui vẻ. "Lăng à! Bảo ba mẹ với em con tối nay sang đây cùng ăn cơm!" "Dạ." "Ông cũng đến nhé?" Cẩn Sùng Khải nhìn Trương Doãn. "Được! Được! Tôi sẽ dắt tiểu Dao theo." Nói xong Trương Doãn chống quải trượng đứng lên, chào Cẩn Sùng Khải rồi về. "Con tiễn hai người!" Cẩn Thiệu Lăng ngỏ ý. "Tiễn gì mà tiễn! Phải là đưa về." Cẩn Sùng Khải cũng chống quải trượng đứng lên, nhíu mày nhìn cháu trai. Anh chợt hiểu ra ý của ông nội mình, vội chạy theo để đưa Trương Doãn và Mộc Dao về. Cẩn Sùng Khải chống quải trượng đi cùng Cẩn Thiệu Lăng, tiễn đến cổng ông còn căn dặn cháu trai mình một lần nữa. "Lái xe cho cẩn thận đó, phải đưa bạn ta và cháu ông ấy về đến nhà an toàn đó biết chưa?" "Dạ." Cẩn Thiệu Lãng gật đầu, trả lời. Trương Doãn bắt tay với Cẩn Sùng Khải rồi chào nhau ra về. Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng cũng cúi chào Cẩn Sùng Khải, sau đó đỡ Trương Doãn bước lên xe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]