Dung Tiêu Hoan nghe anh nói, cũng biết mình vừa trách lầm anh. Cũng lười xin lỗi, cô chật vật đỡ Tần Liên Bách dậy.
Thấy mình bị bơ đẹp, Cố Viễn Tranh khẽ nhếch môi:
“Xem cái cách em nhìn hắn kìa, toàn là thương hại.”
Ý tứ rõ ràng, anh muốn chỉ rằng trong mắt cô không hề có tình cảm với Tần Liên Bách, sự việc trước mắt anh chỉ mình cô đơn phương độc mã diễn trò.
Nhưng Dung Tiêu Hoan vẫn là không quan tâm đến anh, việc bây giờ là cô muốn về nhà ngủ thật nhanh, gặp anh hai lần một ngày khiến cô đau đầu chết đi được.
Dù gì cô cũng là phụ nữ, nâng được cơ thể Tần Liên Bách dậy đã đủ vất vả, lại còn phải đỡ anh ta ra ngoài xe. Chỉ đi được vài bước, chân cô loạng choạng sắp ngã, cũng may có một bàn tay rắn rỏi đỡ lại.
Khi biết được chủ nhân bàn tay đó, Dung Tiêu Hoan lạnh mặt, ghét bỏ định mở lời thì bị Cố Viễn Tranh chặn họng:
“Em nói tôi bỏ ra tôi liền bỏ ra. Nhưng em ngã thì tôi chắc chắn không đỡ dậy. Bây giờ em muốn tôi giúp hay là không muốn, hửm?”
Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô khiến nó nóng bừng, cô phải nhanh chóng đẩy Tần Liên Bách sang cho anh để anh không thể biết được sự ngại ngùng này mà nghĩ ngợi lung tung.
Cố Viễn Tranh thấy rõ sự biến đổi đó nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh.
Giúp cô đỡ được “cục tạ” vào trong xe, Cố Viễn Tranh không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tuyet-tinh-dung-lai-day/2557655/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.