Chương trước
Chương sau
EDIT: EN
"Tại sao không nói nữa?" Thạch Cẩn Hành đợi không được tiếng trả lời của Đào Diệp, nghĩ rằng cậu cọn chưa chịu nghe lời giải thích của mình, nên bổ sung thêm mà nói: "Chờ lần du lịch sau tôi sẽ mang em theo."
Hoạt động gia đình như thế, vĩnh viễn không có cách nào mang Đào Diệp theo.
"Sau đó thì sao?" Đào Diệp hỏi lại anh: "Thạch Cẩn Hành, bây giờ em đang rất khó chịu, cảm giác này thật xấu." Một người trước kia vốn rất độc lập, đột nhiên trở nên không giống chính mình, trở nên yếu ớt hơn lúc bình thường, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình đang ra vẻ
"Ừ." Thạch Cẩn Hành không muốn cười, nhưng vì anh muốn không khí vui vẻ hơn chút, nên cười.
"Sao anh còn vui được thế, ngày thường em không thấy anh vui như vậy nha." Nghĩ đến ngày thường anh cứ như hũ nút, cả ngày cũng không thèm cười tiếng nào, Đào Diệp liền giận sôi máu, nói: "Nếu không thì ngày mai em cũng đi ra ngoài một chút, đi với bạn cùng lớp."
Thạch Cẩn Hành lập tức bác bỏ quyết định của cậu, nói: "Không được, chờ tôi trở về rồi tính." Anh không muốn Đào Diệp đi ra ngoài.
"Chờ anh về thì kỳ nghỉ đã kết thúc rồi." Đào Diệp cũng không phải muốn đi, chẳng qua cậu chỉ nói vậy thôi, nghĩ cái này, nhưng không nhất thiết là phải làm theo.
"Ừ, chờ tôi về rồi nói tiếp." Thạch Cẩn Hành kiên trì lặp lại ý định của mình: "Lần sau tôi đi cùng em, em muốn đi đâu cũng được."
Anh thật sự không hy vọng ngay lúc mình đi vắng Đào Diệp lại đi với những người mà mình không quen biết.
Như vậy sẽ không nắm giữ được hành động của cậu, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Hậu tri hậu giác Đào Diệp mới phát hiện, hình như Thạch Cẩn Hành đang dỗ người thì phải? Thật hiếm thấy nha.
Một người trước kia cả ngày không nói nổi một cậu, hôm nay thái độ hlại tốt đến mức người ta khó tin được. Nhưng mà Đào Diệp lại rất hưởng thụ, cậu cảm thấy Thạch Cẩn Hành đang từ từ thay đổi, theo một chiều hướng tốt.
"Vậy em sẽ không đi, chờ anh về rồi nói sau."
"Được." Thạch Cẩn Hành ở khách sạn cầm lòng không được mà thở dài một hơi, quan tâm còn hơn mức bình thường: "Ăn cơm chiều chưa?"
"Còn chưa ăn." Tiếng nói bâng quơ của Đào Diệp truyền từ trong điện thoại ra lại khiến Thạch Cẩn Hành nhíu mày, anh nói: "Mỗi ngày phải ăn đúng ba bữa."
"Chuyện này em cũng biết mà, thôi, bây giờ em đi gọi cơm." Đào Diệp không muốn cãi nhau với anh, như vậy sẽ không vui vẻ gì: "Hôm nay nhớ anh đến phát hoảng." Chỉ có một mình, cho nên ngay cả cơm nước cũng không muốn ăn uống.
"Từ lúc nào yêu tôi đến vậy thế."
"Không biết."
Câu trả lời hệt như đang đùa nhau khiến không khí giữa hai bên trở nên tự nhiên hơn. Bởi vì vẫn luôn như vậy, một là cả hai đều rụt rè không nói, hai là nói toạc đến mức không để ý gì luôn.
Chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện thật tốt với nhau, ví dụ như mấy câu "tôi muốn ở cùng anh/em cả đời" hay gì đó.
"Tôi sẽ trở về nhanh thôi."
Cách khoảng cách xa như vậy, mặc kệ cảm xúc trong lòng sôi trào như thế nào, cũng kko thể nào hóa thành một cái ôm an ủi trong hiện thực. Chỉ có thể nói một câu "tôi sẽ trở về nhanh thôi".
"Ừm, cúp máy nha?" Hệt như không biết nên nói gì tiếp, chỉ biết mình càng cảm thấy cô đơn, muốn anh xuất hiện trước mắt mình ngay lập tức.
"Đừng cúp, chừng nào em gọi cơm xong hả cúp máy." Tuy rằng không thấy được người, nhưng nghe một chút âm thanh cũng tốt.
"Vậy thì nói...... ngày mai anh đi đâu chơi thế?"
"Được." Huỵch toẹt hết bản kế hoạch mà cha mình vạch ra, Thạch Cẩn Hành nói cẩn thận đầy chi tiết, mỗi lần nói xong mỗi chỗ và mỗi trò chơi sắp đi đều nói thêm: "Lần sau tôi sẽ mang em theo."
"Đêm nay anh thật dịu dàng." Đào Diệp ôm di động ngồi cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Cái loại cảm giác rất muốn này, lại bị một loại cảm giác khác chiếm cứ.
"Tôi cũng thích em như vậy." Bởi vì quá nhớ mà tức giận, điều này càng khiến Thạch Cẩn Hành muốn bên đến ngay bên cậu, ôm cậu thật chặt
"Sao thế?" Đào Diệp tò mò, cách một khoảng cách nhất định, đối phương lại càng thích nói chuyện.
"Em không biết giờ tôi đang cảm giác gì đâu, có nói em cũng không biết." Bởi vì hai người vẫn luôn khác biệt, Thạch Cẩn Hành muốn người mình luôn chiếu cố ỷ lại mình.
Cho nên hắn mới nghĩ, nếu Đào Diệp cứ như thế mà không rời đi thì tốt rồi.
"Anh không nói thì em sẽ không biết."
"Ừ." Một líc lâu sau, Thạch Cẩn Hành nói: "Bây giờ em còn rất nhớ tôi không?"
"Vẫn đang rất nhớ." Đào Diệp nhắm mắt lại, đung đưa trên ghế.
Đúng vậy, rất nhớ rất nhớ, thật ra hạt giống tình yêu đã nảy mầm rất sớm, chỉ là hôm nay mới nở hoa đột ngột.
"A Hành càng lớn càng giống ba ba của nó."
Dáng người Thạch Cẩn Hành cao gầy, hôm nay lại mặc một bộ quần áo nhạt màu nhẹ nhàng, trong tay lại nắm tay một cô bé nhỏ non mềm. Lúc một lớn một nhỏ đứng chờ người lớn đến, đã khiến một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh chú ý.
Anh lớn lên rất xuất sắc, là người đáng chú ý nhất của lứa tuổi này trong gia tộc.
Chính là vì mọi người đều nhân nhượng anh, nên anh cũng là một người bị chiều hư nhất.
Kỳ thật mỗi năm khi đi du lịch cùng gia tộc, Thạch Cẩn rất không kiên nhẫn. Dọc trên đường đi anh luôn tập trung làm chuyện mình nên làm, ví dụ như cầm hành lý giúp người lớn, trông con giùm dì hay giúp mọi người mua chút đồ vặt.
Biểu tình trên mặt vẫn luôn là bình tĩnh, vô luận đang làm gì cũng chỉ có một biểu tình như vậy.
"Anh A Hành, anh không vui hở? Tại sao lai không vui?" Bé con đợi đến chán, ngẩng đầu lên nói chuyện phiếm với anh họ.
Nhưng mà chênh lệch tuổi giữa bé và anh họ cũng quá xa, hai người vẫn luôn không thân thiện gì nhiều, em họ cũng rất tuyệt vọng.
Anh không hứng thú chút nào với búp bê Barbie, cũng không thích kem luôn: "Vậy anh thích gì thế?"
"......" Rũ mắt nhìn đôi mắt to tròn của em họ, Thạch Cẩn Hành cũng rất tuyệt vọng, cô bé này luôn nói chuyện với mình về mấy trò trẻ con: "Không thích gì cả."
"Vậy tại sao anh lại xụ mặt?"
"Em đừng nghĩ nhiều, không cười và xụ mặt là hai chuyện khác nhau."
"Không cười là xụ mặt, xụ mặt là không đẹp!" Bé con chớp chớp mắt nhìn.
"À." Sát thủ nói chuyện phiếm Thạch Cẩn Hành đã online.:)))
Thạch Cẩn Hành có thể nhìn thấy mẹ và dì từ trong cửa kinh của cửa hàng miễn thuế gần đó, trong đó một người lắc đầu: "Tuy lớn lên giống ba ba nó, nhưng tính cách lại không giống."
Dì nói: "Có tìm người xem mắt không?"
"Nào dám, đây cũng không phải tật xấu gì." Chương Quân Huệ hạ giọng, nói với chị của mình: "Em nghĩ nó có bạn gái rồi."
"Vậy là tốt rồi, chị nghĩ chuyện có bạn gái còn sẽ hiệu quả hơn mấy lời khuyên của các em." Dì vỗ vỗ mu bàn tay của em gái, nói: "Bất quá em đừng sốt ruột quá, chờ chúng ổn định rồi hẵng hỏi thăm rồi gặp mặt với cô bé đó.
"Em biết."
Chương Quân Huệ gật gật đầu, nhớ tới mấy năm đặc biệt nghiệm trọng kia của Thạch Cẩn Hành khi còn nhỏ, bác sĩ nói đây không hoàn toàn là bệnh tự kỷ, trước mắt còn không thể phân loại một cách chuẩn xác được, có thể chờ lúc anh lớn rồi hỏi thăm mới xác định.
Bởi vì không thể chuản đoán chính xác, bác sĩ đã khuyên họ giao lưu với nhau nhiều hơn, hoạt động gần gũi với nhau nhiều chút. Nhưng sau khi anh trưởng thành, tình huống lại vẫn như cũ. Không muốn giao lưu, không ai biết anh đang nghĩ gì, ngay cả cha mẹ cũng không phải là đối tượng trong lòng anh. Cảm giác hệt như, mỗi người đều không chiếm được sự tán thành của anh, tình cảm gia đình rất nhạt nhòa.
"Cũng trách trước kia tụi em bận quá, không làm tốt nghĩa vụ của người cha người mẹ." Lúc nhỏ thì đưa con trai cho bảo mẫu chăm sóc, sau lớn hơn chút lại không cần cha mẹ.
"Ai nha, nhà người khác cũng như thế, các em cũng đừng tự trách, về sau quan tâm nó nhiều hơn là được." Lúc lớn dì mới có một cô con gái, lúc trước không muốn sinh con, nay lại ngập tràn tình yêu đối với con gái.
Thấy cháu trai như vậy, cũng có chút trách cứ em gái, bất quá đây đều là chuyện quá khứ, hiện tại có trách tội cũng vô dụng.
"Thôi, đi tính tiền."
Sau khi hai chị em tính tiền, thì trở về bên cạnh bọn nhỏ.
Bé con buông tay anh họ lạnh lùng, bổ nhào vào ngực của mẹ mình mà làm nũng.
"Ma ma, ma ma, tại sao cả ngày nay anh họ đều không vui vậy." Đương nhiên bé biết mấy câu sau nên nói nhỏ với mẹ thôi.
"Ma ma cũng không biết nữa, tại sao con không hỏi anh họ con nha"
"Con mới không muốn hỏi." Hỏi cũng không nói, bé con bĩu môi, dọc đường đều luôn oán hận chuyện anh họ không nói chuyện với mình.
Ngẫu nhiên Thạch Cẩn Hành cũng nghe được sự lên án của em họ, thế những cũng chỉ cười nhạt cho qua, trong lòng không để ý chút nào.
"Nói mấy câu với mẹ đi?" Chương Quân Huệ đi đến bên người anh, đưa cho anh một chai nước khoáng.
"Cảm ơn." Nhận lấy chai nước, anh nhìn thoáng qua người phụ nữ kế bên, chờ bà nói chuyện.
"Cảm thấy rất miễn cưỡng sao? Ở chung với người nhà, có phải con không cảm thấy chút ấm áp nào không?"
"Không." Đương nhiên là có cảm tình, chỉ là lại nhiều hơn mấy phần trách nhiệm. Thạch Cẩn Hành luôn thực hiện nghĩa vụ của một người con theo ý nghĩ của bản thân, đem hết khả năng mà mình làm được đưa hết cho bọn họ.
"Vậy thì con nghĩ gia đình là gì?"
"Tại sao lại hỏi mấy câu này?" Thạch Cẩn Hành hơi chau mày, mặt anh lộ vẻ ra một chút kháng cự mà khó hiểu.
"Muốn nói chuyện với con một chút, sao vậy? Không muốn nói chuyện với mẹ sao?" Chương Quân Huệ cảm thấy ytrong một phạm vi nhất định thì con trai mình sẽ rất ngoan, nhưng vẫn luôn có loại cảm giác không thể đến gần được.
"......" Thạch Cẩn Hành nhếch miệng, đúng thật là không muốn, từ trước đến nay anh luôn rất ghét chuyện mình bị tò mò thăm hỏi.
"Tuổi càng lớn liền càng cảm thấy nhà của chúng ta thiếu mất tiếng cười." Chương Quân Huệ dùng ngữ khí như nói đùa: "Có lẽ về sau khi con kết hôn sẽ thay đổi một chút."
Chờ khi trong nhà có nhiều bé con, thì sẽ không giống trước nữa.
"Con sẽ không kết hôn với những người phụ nữ kia." Thạch Cẩn Hành cho Chương Quân Huệ một kinh hách, nói: "Người con thích bây giờ không phải con gái."
"Nói cách khác bây giờ con có người yêu thích?" Chương Quân Huệ đè xuống sự khó hiểu và kinh ngạc, tận lực nói mở: "Như vậy có thể nói cho mẹ biết, tại sao con lại thích người kia không? Có muốn gì không?"
Mấy vấn đề này quá bén nhọn, bà không ôm hy vọng nhận được câu trả lời.
"Bởi vì khi ở chung rất hợp." Thạch Cẩn Hành lại trả lời bà, nhìn sâu xa về phía trước, tựa hồ như muốn xuyên qua đường chân trời: "Đây là lần đầu tiên con thích người khác, nhưng người đó lại là nam, lúc đầu con còn nghĩ đó là một cô gái."
"Lớn lên rất giống con gái hả?" Chương Quân Huệ cũng ép một hơi sâu, trên mặt lại rất bình tĩnh.
"Không phải, chơi game mới gặp nhau, cậu ấy chơi nick nữ."
Nghe xong tự thuật của con trai, Chương Quân Huệ gật gật đầu, thì ra là yêu đương qua mạng, này thật theo thời: "Rồi sau đó thì sao?"
Đợi một hồi không nghe được thanh âm của con trai, nghiêng đầu mới thấy, trên mặt con mình lại xuất hiện mấy phần nghiêm túc, hệt như đang suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng.
"Sau lại hẹn cậu ta ra gặp mặt, lúc biết là namcon nói với cậu ấy là không thích nam."
"Như vậy sao." Chương Quân Huệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, không thích thì tốt. May mắn lúc nãy bà đã ép lại cơn giận, không cãi nhau với con trai.
Chuyện đồng tính này có chút nghiêm trọng, con trai nhà mình lại là con một. Nếu nói thật, vậy thật là một đả kích lớn.
"Những chỉ qua một buổi tối, cọn lại hẹn cậu ấy lần nữa, nói muốn ở cùng cậu ấy. Thạch Cẩn Hành lâm vào hồi ức, khóe miệng nhếch lên.
"......" Ma ma rất tuyệt vọng.
"Cậu ấy cũng không thích con, qua một tháng liền chia tay." Nhớ tới đoạn ký ức buồn bã, khóe miệng lại ép xuống.
"......" Ma ma đã sống lại.
"Nửa tháng sau, cậu ấy tìm còn muốn hợp lại, chúng con lại ở bên nhau." Tới đây có chút ngọt ngào, rốt cuộc đối phương cũng chủ động.
Chương Quân Huệ nói: "Bây giờ con cứ nói cho mẹ, tình huống của tụi con ra sao rồi?" Có thể nói hết trong một lần không? Bà thiệt không chịu nổi mấy cơn sốc đến đên đi đi được nữa nha.
:))) Tội ma ma ghế
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.