Sau đó Thạch Cẩn Hành cũng không hỏi họ muốn ăn gì, tự mình chọn nguyên liệu, cuối cùng truyền đạt lại cách thức nấu nướng mà mình cảm thấy ngon cho nhân viên bán hàng.
Hàng trong này rất đắt tiền, khách hàng đều là thưởng đế, nhân viên bán hàng cũng không dám đắc tội họ.
Cho nên cũng không ghét bỏ sự nổi hứng điên điên khùng khùng của Thạch Cẩn Hành mà lắng nghe và ghi nhớ lời của anh thật nghiêm túc, sau đó truyền đạt lại toàn bộ không thiếu chữ nào cho đầu bếp.
Xong việc thì quay về chỗ cũ, nhìn thấy bọn họ lại thì thầm nói chuyện không ngừng.
"Đi lên." Thạch Cẩn Hành chạy lại đây, dùng phương thức đơn giản và thô bạo để chấm dứt cuộc tám chuyện của hai người.
"Được." Vẻ tươi tắn trên mặt của Đào Diệp không giảm, quay đầu đưa cho người yêu mình một ánh mắt thật chăm chú.
Người khác nói lúc cậu không cười trông rất u buồn, nhưng khi cười rộ lên thì lại vô cùng sáng lạn.
Ngón tay đặt trong túi của Thạch Cẩn Hành ngứa ngáy, mắt chằm chằm về lúm đồng tiền của người ta, rồi lại lén lú nhìn về bên má kia, không có thêm lúm nào cả.
Nơi dùng bữa của nhà hàng ở lầu hai.
Ba người trẻ tuổi cùng đi lên, Thạch Cẩn Hành đi tuốt ở đàng trước, Đào Diệp đi ở giữa, lót tót sau cùng là Đổng Thiếu Khinh. Bởi vì cầu thang hẹp nên mới chia nhau đi thế, càng về sau đường càng rộng nhưng Đào Diệp và Thạch Cẩn Hành vẫn đi cách một khoảng nhau.
Lúc ở trạng thái thả lỏng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-trong-game-doi-gap-mat-lam-sao-day/536581/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.