Chương trước
Chương sau
Lời này nói ra, Diệp Bạc Hâm vô cùng ngạc nhiên nhìn Tập Vị Nam, thấy sắc mặt của anh có chút không tự nhiên.

Anh đến chuyện này cũng nói với bạn sao? Anh không giống kiểu người sẽ khoe khoang sức hấp dẫn của mình, sao lại bóc trần hết nội tình của cô?

Tập Vị Nam khó khăn cầm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của cô, vừa muốn quở trách đám người đó nói chuyện không biết chừng mực, không biết lựa lời hay ý đẹp mà nói, đây không phải là phá hỏng anh rồi sao?

Bên tai truyền tới tiếng cười nhẹ của Diệp Bạc Hâm, "Đúng vậy."

Trên mặt cô mang màu sắc hoài niệm, lật bàn tay lại mười ngón tay đan vào nhau.

Trước mặt người ngoài, đương nhiên phải giữ thể diện cho người đàn ông của mình.

Tập Vị Nam sững sờ, ánh mắt có chút biến đổi tinh tế.

Cô thế này quen thuộc lại xa lạ, thỉnh thoảng sự bướng bỉnh giống như năm ấy, nhưng lại rất biết kiềm chế, cảm xúc thu lại tự nhiên, anh có chút không hiểu cô...

Tập Khởi Nhu mồm mép tía lia, sau khi kinh ngạc, liền đổi thành ánh mắt sùng bái, giơ ngón tay cái ra, "Chị dâu, chị thật lợi hại, dũng khí đáng khen! Từ nhỏ tới lớn, hễ là những cô có chút tình ý với anh hai đều bị ánh mắt lạnh lùng của anh ấy dọa chạy mất hết, chị đều không biết anh ấy có bao nhiêu lời độc ác đâu, đều khiến người ta sợ phát khóc.

Đám nữ sinh ỏng ẹo tỏ tình với anh ấy tức phát khóc. Chị dâu, sao chị dám theo đuổi anh hai của em vậy?"

Tập Khởi Nhu vuốt cằm, ánh mắt hiện ra sự tò mò, "Có phải anh hai từng khiến chị chịu tức? Chị có bị anh hai làm tức phát khóc không? Còn nữa, chị làm thế nào mà tóm được anh hai em vậy?"

Liên tiếp mấy câu hỏi chất vấn khiến Diệp Bạc Hâm chóng cả mặt, chính cô cũng mơ hồ, sau đó hỏi anh, anh vừa bắt đầu không phải trịnh trọng từ chối cô, còn trừng phạt, uy hiếp cô, sau này cô đều thua cược rồi, sao anh vẫn còn ở bên cô? Trở mặt cũng trở nhanh quá rồi.

Anh lúc ấy đã nói thế nào? Anh nói thấy cô kiềm nước mắt nói sau này sẽ không làm phiền anh nữa, tim bỗng mềm đi, sau đó lời đều tự từ miệng bộc phát ra?

Thậm chí như Khởi Nhu nói, anh lời lẽ độc địa, lúc đầu cô cũng nhận thức được, cũng từng bị tức đến phát khóc.

Suy nghĩ kỹ lưỡng, anh lúc đầu đối với cô rất tệ, nếu không cô sao lại tuyệt vọng đến thế? Bị bắt nạt ghét bỏ thành ra như vậy vẫn không từ bỏ, tinh thần kiên cường bền bỉ bây giờ nhớ lại đến cả cô cũng bái phục chính mình.

"Được rồi, ăn cơm mà nói nhảm nhiều vậy?" Tập Vị Nam đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Bạc Hâm, ánh mắt hàm ý cảnh cáo Tập Khởi Nhu một cái.

Tập Khởi Nhu luôn sợ anh, nhưng lần này cậy có Diệp Bạc Hâm ở đây, nên không kiêng nể gì cả, cô ấy cau mặt hướng về phía Tập Vị Nam, trốn bên người Diệp Bạc Hâm thì thầm: "Anh hai, anh chột dạ rồi, anh nhất định đã ăn hiếp chị dâu không ít, vì thế sợ chị dâu nhớ ra, tối nay quay về phạt anh quỳ trên ván vò quần áo."

Cũng chỉ có Tập Khởi Nhu dám láo xược, những người khác âm thầm quan sát, chỉ lắc đầu cười, duy nhất tên thối tha Sở Lâm, lạnh lùng nhìn Tập Khởi Nhu làm loạn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua Diệp Bạc Hâm, chân mày chau lại.

Bị người khác giễu cợt, anh hoàn toàn không để ý, đôi mắt chăm chú nhìn mặt cô, Diệp Bạc Hâm ho nhẹ một tiếng, làm công tác chuẩn bị một chút, mới nói nhẹ: "Lúc ấy tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, thích là đi giành lấy, anh ấy càng làm mặt lạnh, tôi càng cảm thấy anh ấy rất tuyệt, nếu đổi lại là bây giờ, gặp được người đàn ông xuất sắc như anh, tôi chỉ biết ngưỡng mộ, trong lòng ngầm thích, tuyệt không dám đi theo đuổi."

Diệp Bạc Hâm nhìn anh một cái, cười nhẹ: "Anh ấy lúc đó rất lôi cuốn, lại rất hung dữ, nói chuyện cũng rất làm tổn thương người khác, nhưng mà vô cùng may mắn, tôi đã tóm được rồi."

Có người ồ lên một tiếng, "Lúc ấy còn nhỏ tuổi? Chị dâu, nghe ý của chị, chị và anh Nam đã quen biết nhiều năm rồi? Không phải chứ, sao chúng tôi đều không biết vậy?"

Còn có cả chuyện này sao? Mấy năm nay bọn họ đã để lỡ mất gì rồi?

Tập Vị Nam cũng vì câu nói này của cô mà chau mày lại, nụ cười cưng chiều trên khuôn mặt biến mất, dường như tất cả ý nghĩ đều tập trung lên gương mặt gầy gò của cô.

Cô đang nói mò, hay là đã nhớ ra gì rồi?

Sọe càng hỏi càng chìm sâu vào, hỏi ra những chuyện đột ngột khiến anh không kịp phòng bị, Tập Vị Nam trực tiếp kêu dừng.

Quen nhau nhiều năm như vậy, anh lúc nào đã nghiêm túc, lúc nào tùy bọn họ quậy, bọn họ từ trong ánh mắt anh đã có thể nhìn ra được, lúc này là thực sự không được làm loạn rồi, nếu không một lát nữa không bảo đảm được sẽ tự chuốc họa vào thân.

Tập Vị Nam gọi mấy món đều là dựa theo khẩu vị của Diệp Bạc Hâm, lúc bàn xoay xoay đến bên đây, anh không mảy may kiêng dè mà dùng đũa gắp lấy thịt trong ốc biển bỏ vào bát của cô, tôm ngâm cũng bóc vỏ hết rồi đút đến tận miệng cô.

Hai người nói chuyện thì thầm, không biết đã nói những gì mà mặt anh từ đầu đến cuối đều mang nụ cười mỉm.

Tập Khởi Nhu dáng vẻ như nhìn thấy quỷ vậy, cô trước giờ chưa từng nhìn thấy anh hai ấm áp dịu dàng như vậy, cô và anh hai chênh nhau 8 tuổi, năm đó lúc anh hai bị bà nội đuổi ra khỏi nhà cô ấy mới 7 tuổi, trong trí nhớ của cô, anh hai rất tốt với cô, nhưng trên gương mặt gần như không có nụ cười, sau này suốt mấy năm không có tin tức của anh hai, mấy năm qua số lần họ gặp nhau càng ít, cô ấy trước giờ không biết anh hai cười lên lại đẹp như vậy.

...

Cơm tối xong cũng đã 9 giờ, bọn họ vẫn chưa muốn tản ra, đã đặt phòng vip ở tầng trên, rồi cùng đi thang máy lên lầu.

Tầng 10 là chỗ vui chơi giải trí, cảnh vật đẹp đẽ thanh tĩnh, không gian cũng đủ lớn, từ cửa sổ sát sàn còn có thể ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm, nằm trên tuyến đường phồn hoa bậc nhất, ánh đèn neon từ không trung tỏa sáng lung linh, đẹp khó cưỡng lại được.

Tối nay người đẹp của Tần Yến Đường và Kỳ Tương Tu đặc biệt im lặng, bọn họ đều rõ tối nay bọn họ không phải là chủ nhà, mà chỉ là đi tiếp khách, nhưng không tránh khỏi dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát trung tâm được quay quanh tối nay-Diệp Bạc Hâm, còn có người đàn ông bên cạnh mang cho cô vầng sáng được mọi người nhìn vào.

Lục Tiễn Tây, Quý Giản Ninh, Tần Yến Đường, Kỳ Tương Tu ngồi bên cạnh chơi mạt chược, thì ra muốn kéo Tập Vị Nam đi cùng, nhưng bọn họ thừa biết anh không thích đụng tới trò này.

Tập Vị Nam không cho cô uống rượu, bảo nhân viên mang tới ít nước trái cây.

Diệp Bạc Hâm không dám cãi lại ý tốt của anh, nâng ly nước lên hớp một ngậm, mắt hơi đảo quanh, lại đụng phải đôi mắt u sầu của Sở Lâm, cô sững sờ, người này tối nay luôn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của anh ta khiến cô rất không thoải mái.

Sở Lâm ngón tay đốt điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ, tâm trạng sầu não tột cùng, lồng ngực như bị tảng đá đè lên, mặc dù cật lực khống chế, nhưng sắc mặt vẫn rất tệ.

Anh xua khói từ đầu ngón tay, rẩy rẩy tay áo, lách qua shế sofa từ phía đối diện đi tới, thẳng thắn đứng trước mặt Tập Vị Nam.

"Anh Nam, chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Tập Vị Nam ngước mắt lên, đôi mắt sâu bình thản, ngũ quan cứng rắn, tính cách của người đàn ông trưởng thành bộc bộ rõ ràng.

Anh lạnh lùng ừ một tiếng, thu bàn tay từ trên vai Diệp Bạc Hâm lại, nhẹ giọng nhắc nhở Diệp Bạc Hâm, "Không được uống rượu!"

"Được." Diệp Bạc Hâm trong khoảnh khắc Sở Lâm xuất hiện đã ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một cái.

...

Hai người vừa rời đi, Tập Khởi Nhu đã qua ngồi, "Chị dâu, đừng để ý đến Sở Lâm, tên khốn này tối nay uống nhầm thuốc rồi."

Diệp Bạc Hâm cười, không nói gì.

Bên tai là tiếng mấy người đàn ông chơi mạt chược, đan xen cùng tiếng ồn ào của bọn họ rút bài, hai người phụ nữ khôn khéo hầu hạ bên cạnh, thỉnh thoảng cười nũng nịu.

"Chị dâu, hôm sinh nhật anh hai sao chị không đi? nếu không phải hôm nay thấy hai người tình cảm tốt như vậy, em suýt chút nữa cho rằng hai người mâu thẫn gì rồi." Diệp Bạc Hâm mặt biến sắc, nhưng Tập Khởi Nhu lại không nhìn ra, vẫn thao thao: "Anh hai hôm ấy tâm trang không tốt chút nào, cả buổi tối đều buồn thiu, sau đó còn uống đến say."

Sinh nhật?

Khi nào, sao cô không biết?

Mấy năm qua sinh nhật cô anh đều sẽ tranh thủ thời gian đến ăn bữa cơm cùng cô, nhưng mỗi lần cô hỏi sinh nhật anh là khi nào, anh đều đại khái cho qua, trước giờ chưa từng cho cô câu trả lời, năm năm trước thời gian bọn họ ở bên nhau không phải là dài, mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cô cũng chưa từng hỏi về sinh nhật của anh.

"Lúc nào?" Diệp Bạc Hâm vẻ mặt chán nản, anh sao lại không đề cập với cô?

Tập Khởi Nhu hơi trừng mắt, cảm thấy khó mà tin được, "Chị dâu, chị không biết sinh nhật của anh hai là ngày nào? Thứ hai tuần trước đấy, anh hai không nói với chị sao? Chẳng trách... chẳng trách hôm đó tâm trạng anh hai tệ như vậy..."

Diệp Bạc Hâm lòng rối loạn, bị tin này của Tập Khởi Nhu làm cho chấn động.

Chẳng trách anh lúc trước luôn hỏi cô thứ hai có rảnh không, lúc đó cô đang làm gì? Cô đang cùng Tư Á đi dạo, sau đấy gặp Giang Diệc Đình cùng một cô gái trẻ đang hôn nhau, cô cùng Tư Á đau khổ tuyệt vọng đi uống rượu, rồi sau đó ở cùng cô ấy một đêm.

Ngày hôm sau quay về, anh mặt lạnh, đến khi cô lấy ra chiếc đồng hồ mặt anh mới vui lên, nhưng không ngờ là ngẫu nhiên, anh lúc đầu có phải cho rằng đó là quà sinh nhật cô bù đắp cho anh? Vì vậy anh mới cười vui vẻ, kết quả cô nói là cô thấy đồng hồ của anh hư rồi mới mua cái khác cho anh, sắc mặt anh lập tức lại biến đổi rồi.

Diệp Bạc Hâm buồn bã đấm vào đầu, cái đầu heo này, lúc ấy sao lại không gặng hỏi anh vì sao vô duyên vô cứ hỏi cô thứ hai có rành hay không, hôm đó anh cứ ngập ngừng, gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng cô thì sao, chạy đi cùng người khác uống rượu, chẳng trách anh lại tức giận.

...

Rời khỏi phòng vip, Tập Vị Nam cùng Sở Lâm hai người theo lối hành lang mờ mờ ánh đèn đi đến dưới cùng, bên ngoài bức tường bằng kính là cảnh đêm xe cộ nườm nượp.

Tập Vị Nam cuối mắt nhìn xuống đèn màu rực rỡ về đêm, những đường nét lạnh lùng dưới ánh đèn chiếu rọi càng mê hoặc.

"Anh Nam, anh hiểu người phụ nữ đó không?" Sở Lâm hoài nghi nhìn bên mặt lạnh tanh của anh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Anh ta không muốn khua môi múa mép, nhưng tối nay nhìn thái độ của anh Nam đối với người phụ nữ ấy, anh Nam là thật tâm rồi, nhưng người phụ nữ ấy...

Anh ta cảm thấy anh Nam có quyền biết chân tướng, với tính cách của anh ấy, có thích cũng sẽ không thể vứt bỏ nguyên tắc, kết hôn rồi lại sao chứ, li hôn rồi còn có một đám phụ nữ cho anh lựa chọn, còn tốt hơn luôn bị một người phụ nữ chơi đùa vòng quanh.

Tập Vị Nam chau mày không vui, giọng trầm xuống, "Sở Lâm, tôi không quan tâm cậu có ý kiến gì với cô ấy, cô ấy bây giờ là vợ của tôi, tôi hy vọng cậu có thể tôn trọng cô ấy, ít nhất không cần để cô ấy thấy vẻ mặt này."

Lúc trước Sở Lâm còn thì thầm bảo anh mang người đến, nhưng khoảnh khắc bọn họ vừa bước xuống xe, sắc mặt Sở Lâm lập tức thay đổi, anh sẽ không yêu cầu tất cả mọi người đều có cái nhìn tốt về cô, ngày tháng là anh ấy trải qua, vì vậy anh sẽ không đi tính toán với Sở Lâm, cưỡng ép Sở Lâm nhấp nhận cô.

Sở Lâm lúc đầu rất lí trí, người khác đều không phát hiện ra sự bất thường của anh ta, chỉ cho rằng anh ta hôm nay tâm trạng không được tốt, vì thế không nói đùa với anh ta, nhưng Tập Vị Nam lại nhìn ra được, Sở Lâm là vì Bạc Hâm mới luôn im lặng không nói.

Sở Lâm bỏ đi, "Anh Nam, anh biết người phụ nữ đó có một vị hôn phu không? Tôi trước kia đã nhìn thấy cô ta cùng vị hôn phu hen hò bên ngoài, sau đó qua mấy ngày, cô ta lại cùng thiếu gia của Hứa gia ở Thượng Hải là Hứa Như Sơ cao giọng hẹn gặp nhau. Thiên kim của ngân hàng An Thị cũng nói cô ta hành vi không đúng mực, cướp bạn trai của chị gái, kiểu phụ nữ có vết nhơ như vậy, anh Nam, anh có thể chịu được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.