"Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết vì sao mẹ sống chết không đồng ý con và Tập Vị Nam ở bên nhau không?" Diệp Bạc Hâm cũng không úp mở, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt mở to chằm chằm nhìn Tô Uyển, dường như lo lắng sẽ bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt bà ấy.
Trước kia Tô Uyển nói không môn đăng hộ đối đều không thành vấn đề, cô không tin Tô Uyển nông cạn đến vậy.
Hôn nhân không bắt nguồn từ tình cảm, dù cho môn đăng hộ đối, học thức, tài mạo tương xứng, trong mắt người đời bọn họ là kim đồng ngọc nữ, nhưng chuyện hôn nhân, như người uống nước, xứng đôi, hạnh phúc trong mắt người ngoài chưa hẳn là thực sự hạnh phúc, xứng đôi.
Khóe môi Tô Uyển khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nhìn cô một cái.
Cô vẫn quả thực chưa tuyệt vọng, xem ra không đập đến vỡ đầu chảy máu, cô sẽ không từ bỏ đâu. Nhưng làm sao để Tô Uyển mở miệng đây? Không dễ dàng gì quên được chuyện đau buồn, bà ấy sao có thể tàn nhẫn chia cắt, khiến cô lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng? Đến lúc chia rẽ bọn nó rồi, cô sẽ càng đau khổ tột cùng.
Không thể phủ nhận, tên nhóc Tập Vị Nam ấy đi nước cờ này quá lợi hại rồi, đánh cược vào tình yêu bà ấy dành cho con gái, sẽ tuyệt đối không vì chia rẽ vợ chồng bọn nó mà khiến con gái lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
"Mẹ, con đã nghĩ thông suốt cả rồi, mẹ không cần băn khoăn gì cả." Diệp Bạc Hâm ngồi xụp xuống bên chân Tô Uyển, mặt dựa trên đùi bà ấy, tay nắm chặt lấy bàn tay của bà, "Con chỉ muốn biết, mẹ và cậu rốt cuộc đã biết được bao nhiêu rồi."
"Con... "Tô Uyển cứng đơ, trong đầu bà ấy hận Tập Vị Nam dám uy hiếp mình, cũng vì những gì con gái đã gặp phải mà trong lòng đau đớn mãi không thôi, nhưng không muốn con gái sớm nhớ ra.
Nên không? Con gái mặc dù mạnh mẽ, nhưng trải qua cảm giác thất bại, một lần bồng bột, sau này lại bị người khác chà đạp, có cứng rắn thế nào cũng không thể chấp nhận được một loạt cú đả kích, sau khi cô nhớ ra, còn có thể bình tĩnh như vậy không?
Tô Uyển chính là lo cho tâm trạng con gái lúc tiếp nhận mới giấu đi, một trong những lí do phản đối bọn họ ở bên nhau cũng là lo lắng có ngày cô sẽ nhớ ra, tới lúc đó làm thế nào trấn an bản thân, làm thế nào để chấp nhận? Tập Vị Nam ở bên cạnh cô chắc chắn là ngòi nổ nguy hiểm nhất, bà ấy nhất định phải tiêu diệt, quá khứ đau thương như thế, bà ấy thà để con gái vĩnh viễn không nhớ ra, cả đời vô tư, nhưng người hại cô đến nước này còn dám dụ dỗ cô kết hôn.
"Mẹ, mẹ đừng không tin... "Diệp Bạc Hâm rất bình tĩnh đem chuyện xảy ra mấy năm trước nói đại khái một lượt, sơ lược cô và Tập Vị Nam yêu đương thế nào, sau khi chia xa cô rất uất ức, chỉ nói là năm đó cô và anh quen nhau trong quân đội, sau đó vì anh tính toán, cô không thể chịu đựng được đã đề nghị chia tay, sau này vì để anh tuyệt vọng mà đính hôn cùng Hạ Dã Nhuận, sau đó lại làm nội ứng tham gia vào nhiệm vụ lần đó, vốn dĩ không có chút sơ hở nào, nhưng trong giây phút quan trọng nhất lại bị người khác bán đứng, thân phận của cô mới bại lộ, mấy người ấy vì tìm một đường sống mà có hành vi uy hiếp cô, người lập kế hoạch cao nhất là anh đã từ bỏ cô, mà cô không bị làm nhục, nhưng đoạn video ấy lại đưa cho người khác tạo hiệu ứng giả thành cô không thể chạy thoát được vận đen, nhưng ai cũng đều không tận mắt nhìn thấy cô bị làm nhục, sau này nội bộ có người cứu được cô, cô mới không chết trong vụ đánh bom.
"Con nói là con không bị... "Tô Uyển kinh ngạc, những điều bà ấy nghe từ Tô Cảnh Sâm và bà ấy nghĩ cơ bản ăn khớp với nhau, nhưng con gái nói càng tỉ mỉ, nói đến chuyện cùng Tập Vị Nam, giọng nói mang vẻ hạnh phúc, nói đến chia tay, giọng đau buồn xót xa, gần như nghẹn ngào, nói đến làm nhiệm vụ bị phát hiện thân phận, có sợ hãi có tuyệt vọng, cũng có căm giận, nếu không tự mình trải qua, sao lại có thể chìm vào trong kí ức, cảm xúc trong ánh mắt phức tạp khó đoán.
"Không có, mẹ, con rất ổn, con sẽ không lừa mẹ đâu, con sao lại rộng lượng thế được, nếu thật xảy ra chuyện đó, làm sao có thể đối diện với anh ấy mà không chạnh lòng, còn vì được ở bên anh ấy mà bịa chuyện lừa mẹ?" Diệp Bạc Hâm lắc đầu, ngồi bệt xuống nền.
Tô Uyển đau lòng vuốt tóc cô, xúc động suýt chút nữa rơi nước mắt.
Không sao là tốt, không sao là tốt...
"Tập gia là gia thế quân môn, trăm năm vọng tộc, mà Tô gia chúng ta nhiều lắm cũng chỉ là gia môn nhỏ, một chút này mẹ thực sự lo nghĩ đến rồi, nhưng thứ khiến ta quyết tâm phản đối hai đứa, một là danh tiếng trước kia của Tập Vị Nam hoàn toàn không tốt, hai là cậu ta giữa lợi ích quốc gia và con, lựa chọn từ bỏ con, ta cũng hiểu được, thân là một người quân nhân không được bị tình cảm trai gái cá nhân kiềm hãm, nên phải vì lợi ích quốc gia trước, từ bỏ con là điều bất đắc dĩ, không gì đáng trách, nếu ta là người ngoài cuộc, chỉ biết cảm thán, hoặc là tán thưởng cậu ấy, có thể hy sinh cá nhân vì tập thể, nhưng..."
Trong đôi mắt Tô Uyển hằn gân máu, trên khuôn mặt lộ ra sự dữ tợn, cầm tay Diệp Bạc Hâm phút chốc siết chặt, "Người bị bỏ rơi là con gái của ta, ta cực khổ nuôi con gái mà bị kẻ khác hủy hoại như vậy, ta có thể không hận sao? Có thể không trách sao? Làm một người mẹ, ta phản đối người đàn ông như thế cùng con gái mình ở bên nhau là sai sao?"
"Đầu tiên trong tình cảm ta không cách nào chấp nhận, không thể có hai thứ cùng một lúc, Tập Vị Nam cậu ta lựa chọn giữa đại cuộc quốc gia và con, cậu ta tự tay hủy hoại con thì phải nên trả giá, nếu không phải con mạng lớn thoát chết, bây giờ có Tập Vị Nam cậu ta để làm gì? Cậu ta dựa vào cái gì mà muốn bù đắp sau chuyện đấy? Trên đời này làm gì có chuyện hoàn mỹ như thế?"
"Thân phận của cậu ta đã quyết định cậu ta không thể có được những ngày tháng an nhàn, trong bóng tối không biết đắc tội với bao nhiêu phần tử tội phạm, con và nó ở bên nhau, tình cảnh sau này sẽ không may mắn như lần đó, nếu lại xảy ra chuyện tương tự như vậy, nó vẫn không chút do dự chọn di sinh con, ta là một người mẹ, làm sao có thể trơ mắt nhìn con gái mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm? Ta biết rõ tương lai có nguy hiểm tiềm ẩn, sao có thể mặc kệ con được, ta phải tiêu diệt hết những mầm mống gây hại cho con ngay từ trong nôi!"
"Mẹ... "Diệp Bạc Hâm nhẹ giọng kêu một tiếng, thì ra đây chính là mùi đau khổ khi bị người khác nắm trong tay, Tô Uyển không giỏi biểu lộ tình cảm, rất nghiêm khắc với bọn họ, nhưng lần này lại nói nhiều như vậy, cô vẫn biết Tô Uyển phản đối cô và Tập Vị Nam ở bên nhau là vì muốn tốt cho cô, nhưng chuyện tình cảm sao lại có thể khống chế được?
Tô Uyển an ủi vỗ nhẹ lưng cô, từ từ mới nói: "3 ư, là vì ta nghĩ rằng con bị làm nhục rồi, lo lắng có một ngày con nhớ ra không thể chấp nhận nổi, con quên cậu ta rồi, như thế cũng tốt, chuyện đau buồn quên rồi thì quên rồi, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, Tập Vị Nam vẫn chen chân vào, cậu ta là căn nguyên đau khổ của con, ta sợ hai đứa típ xúc với nhau lâu rồi, con sớm muộn sẽ nhớ lại, đến lúc đó thì phải làm sao?"
Hai ngày nay, Diệp Bạc Hâm đã nghĩ rất nhiều, chuyện năm đó nói cô không chút chạnh lòng là nói dối, nhưng trên phương diện tình cảm, lí trí con người trước giờ là mềm yếu nhất, vì thế cô đối với Tập Vị Nam lúc nóng lúc lạnh, nhưng mà được Tập lão phu nhân thuyết giáo một hồi, cô mới như người tỉnh dậy từ trong mộng.
"Mẹ, chuyện này không thể hoàn toàn đổ lên đầu anh ấy được, anh ấy có gì sai? Anh ấy chỉ là trung thành với tổ quốc của mình, trước mặt đại cuộc quốc gia, tình cảm nam nữ là gì đâu chứ? Con từng giận anh ấy, nhưng không phải giận anh ấy hi sinh con, mà là giận thân phận của anh ấy, giận tình cảnh khi đó của anh ấy. Nếu con lúc ấy không phải là một quân nhân, con có lẽ đã không tha thứ nỗi cho anh ấy, cảm giác bị người mình yêu nhất đem ra làm vật hi sinh không hề dễ chịu, nhưng mà..."
"Con một năm ở trường quân đội không phải là lãng phí, thân là một quân nhân, nền giáo dục mà con tiếp nhận là, lúc cần hi sinh tất cả lợi ích để bảo vệ an toàn quốc gia, lúc quyết định làm nội ứng, con sớm đã chuẩn bị sẵn yinh thần sẽ hi sinh, căn bản đã không tính đến việc sống sót trở về, vậy con còn tư cách gì đi trách anh ây? Dù cho không phải anh ấy, hay là sẽ có một quan chỉ huy khác, con không thể vì con và anh ấy có tình cảm với nhau mà hận thù anh ấy bất chấp tình cảm hy sinh con, lúc ấy vì hoàn thành nhiệm vụ, không biết đã hy sinh bao nhiêu người, chuyên tâm sắp đặt suốt nhiều năm như vậy, sao lại vì con mà phá hủy đi?"
"Chính miệng hạ lệnh hy sinh con, nỗi đau của anh ấy không hề ít hơn con, sau này lại đối mặt với sự lựa chọn này, con vẫn hy vọng anh ấy có đủ lí trí, nếu anh ấy chọn con, quay lưng với tổ quốc và chiến hữu, con ngược lại sẽ khing thường anh, anh ấy như thế đã không còn là người con thích rồi."
"Càng huống hồ, con đường này là tự con chọn lấy, thực ra trước khi chọn con đã biết là anh ấy bố trí, con lo lắng cho anh ấy, vì thế lúc chọn lựa nội ứng, con đã nỗ lực đi tranh giành với những người khác, vốn dĩ là tốt đẹp cả, sau cùng lại bị người khác bán đứng..."
Cơn giận lúc đó vẫn chưa tan, nhưng lo anh xảy ra chuyện mới trăm phương ngàn kế tìm cách gần anh một chút.
Điều quan trong nhất là, lúc ấy cô biết Bạch Sở Khả cũng tham gia vào nhiệm vụ lần đó, cô nút không trôi cục tức này, muốn cùng cô ta so cao thấp, cô ta sẽ không đưa cho bất kì người nào khác!
Diệp Bạc Hâm đặt cằm lên trên đùi Tô Uyển, mặt áp sát vào tay bà ấy, trên hàng mi đọng nhưng giọt nước mắt, nhẹ nhàng rung lên, cô ngồi xếp bằng trên sàn, giọng líu ríu: "Mẹ, con yêu anh ấy, rất yêu rất yêu, mẹ có thể không biết, mười năm trước con đã gặp anh ấy rồi, lần đó bị tên buôn người bắt cóc, nếu không có anh ấy, sẽ không có con ngày hôm nay. Con đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lúc ấy con mới 15 tuổi, cái gì cũng không hiểu, sau khi quay về con phát điên lên muốn tìm anh ấy, nhưng bặt vô âm tín, tất cả tin tức về anh ấy đều bị người khác xóa sạch, mỗi lần đêm thâu thanh tĩnh, trong lòng con vô cùng trống trải, con sợ con tìm không ra anh ấy, cả đời phải sống trong ân hận."
"Đau khổ đồng thời lại là mật ngọt, con ảo tưởng cùng anh ấy tương phùng. Ba năm, anh ấy là trụ cột tinh thần duy nhất của con, cũng là năm ấy, mẹ cùng Diệp Viễn Đông ly hôn, cuộc sống của con mất đi phương hướng, duy chỉ nghĩ đến anh ấy, con mới kiên trì tiếp được."
"Trong quân đội một lần nữa gặp lại anh, cách anh ấy càng gần, con đắm chìm càng sâu, cuối cùng không cách nào thoát khỏi. Anh ấy ưu tú như thế, con cố gắng theo kịp bước anh ấy, anh ấy trước kia chưa từng cười với con, thậm chí đến vẻ mặt thiện cảm cũng không có, nhưng con lại không tự trọng đến thế, chỉ cần thấy anh ấy là có thể vui vẻ cả ngày, không nhìn thấy là suy sụp, mong ước mỗi ngày là có thể nhìn anh ấy từ xa. Con muốn tiếp cận anh nhưng lại không dám, nhìn thấy anh ấy cũng cô gái khác nói nhiều hơn một câu, tim con đã khó chịu giống như bị ai bóp nát, con sợ con chưa kịp tỏ tình, anh ấy đã thuộc về người con gái khác rồi, vì thế con đã triển khai thế tấn công mãnh liệt với anh ấy."
Diệp Bạc Hâm cười điên dại, "Lúc anh ấy nói hẹn hò cùng con, con không biết mình vui đến nhường nào, con cảm thấy mình trước giờ chưa từng hạnh phúc như thế, cho dù chỉ là lén lút, đứng sau nhà nhìn một cái, con vẫn chờ đợi cả một ngày."
"Đúng, anh ấy rất lạnh lùng hà khắc, tính tình có lúc thật sự hư hỏng vô cùng, nhưng... anh ấy chính là anh ấy, một người sống trong giấc mơ của con suốt ba năm, con có thể thế nào đây? Tình cảm chính là thần kỳ như thế, mười năm, dù là có ba năm con yêu đơn phương, năm năm mất nhau, tính kĩ ra, con và anh ấy ở bên nhau không tới thời gian một năm, con cũng không buông tay được. Con đã chọn anh ấy rồi, chính là anh ấy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]