Giờ nghỉ trưa, Diệp Bạc Hâm bơ phờ quay về phòng, nằm vật trên giường, nhắm nghiền mắt.
Mấy cô gái tinh thần vẫn phơi phới, mới rồi lúc ăn cơm còn uể oải, giờ về phòng đã tung tăng hoạt bát.
Xì xà xì xồ khiến Diệp Bạc Hâm không ngủ được, cô liền trở mình ngồi dậy, giương mắt hóng hớt chuyện mấy cô nàng.
Ngải Thu Viên rón rón mở cửa bước vào, cửa vừa khép lại, cô liền nghễu nghện tựa lưng vào cửa, hắng giọng.
“E hèm, e hèm...”
Mọi người đang buôn chuyện rôm rả, không ai thèm hưởng ứng cô nàng.
Ngải Thu Viên bèn rướn giọng hét: “Tớ có tin động trời đây, ai muốn hóng nào?”
Duy Mật giật giật khóe miệng, đầu ngẩng lên: “Điên hả cái cô này, lát nữa Đội trật tự đến, coi chừng đấy cô.”
Hướng Đóa Nha nghe thấy có tin hóng hớt, người như bật công tắc, liền thò đầu ra: “Ê điên kia, tin gì đấy? Kể nghe nào.”
Một người hai người đều gọi cô là điên, Ngải Thu Viên dỗi, liếc xéo, vênh váo bảo: “Muốn hóng chứ gì? Năn nỉ chị đi.”
“Vô duyên.” Duy Mật khoát tay.
Lâm Vi nhe răng cười: “Nó mà đòi có tin động trời, chắc chắn trêu mình thôi.”
Ngải Thu Viên là người không giấu được cái gì trong bụng, cảnh tượng mới rồi khiến cô quá hoảng hốt. Tính tò mò của đám con gái lại rần rần phát tác, hận không thể kể cho toàn thế giới nghe, để cùng bàn ra tán vào.
Mỗi người một câu góp vào khích cô, chẳng mấy chốc đã phun ra toàn bộ.
“Mấy đứa đừng có mà không tin.” Ngải Thu Viên nghếch cao đầu, lững thững đến bên giường, hích mông hất văng Duy Mật: “Lượn sang một bên.”
“Á à.” Duy Mật xắn tay áo, ra vẻ muốn đánh nhau: “Bà tẩn mày.”
Diệp Bạc Hâm nằm sấp trên giường, nhìn mọi người đùa nhau.
Bình thường luyện tập khắc khổ, hiếm khi thời gian riêng tư còn sức lực để đùa, Lộ Hạ đã nằm trên giường của mình, thiu thiu ngủ, mặc kệ cả lũ.
Duy Mật kéo Diệp Bạc Hâm lại, khoác cổ cô, mấy cái đầu chụm lại với nhau.
“Đừng có làm trò nữa, nói nhanh.” Đoạn nguýt Ngải Thu Viên.
Ngải Thu Viên cẩn thận nhòm ra ngoài một cái rồi thì thào: “Tớ vừa thấy Đại đội trưởng mắt đỏ hoe từ văn phòng Đội trưởng đi ra.”
Lâm Vi ngạc nhiên rướn mày: “Trò gì thế? Chị gái dũng mãnh như Đại đội trưởng mà cũng biết khóc á?”
Mọi người nhìn nhau, trong mắt bộc lộ rõ vẻ khó có thể tin.
Ngải Thu Viên bĩu môi: “Nghe đồn là bị mắng, thảm lắm. Ở bên ngoài nghe rõ mồn một giọng Đội trưởng quát tháo. Anh ấy ít khi nổi giận. Quanh năm suốt tháng mặt lạnh như tiền, ai nhìn cũng sợ. Khí thế lại áp đảo, nếu là tớ bị mắng, chắc cũng không chịu được.”
Diệp Bạc Hâm hơi ngạc nhiên, Tập Vị Nam lúc giận đáng sợ thật, nhưng Ưng Hy cũng ghê gớm. Làm lính bị cấp trên mắng mỏ cũng bình thường mà, đến nỗi phải khóc không?
“Không hẳn do bị mắng đâu. Có lẽ do tủi thân đấy. Đại đội trưởng vốn thích Đội trưởng mà. Mà chị ấy phàm việc gì cũng yêu cầu phải hoàn hảo, chỉ mong được người mình thích khen ngợi, nhưng lại bị mắng thì dĩ nhiên muốn khóc rồi.” Duy Mật im lặng một lúc mới buông lời tóm gọn then chốt.
Diệp Bạc Hâm thót tim, hơi rướn mày.
Ưng Hy thích anh ấy?
Lộ Hạ nằm trên giường, mở mắt nói: “Thôi thôi, Đại đội trưởng cũng thuộc dạng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thôi. Ai mà chả biết trong lòng Đội trưởng vẫn lưu luyến cô bạn gái quá cố của anh ấy. Bao nhiêu năm rồi, cậu xem anh ấy có gần gũi cô nào chưa? Nghe đồn mấy vị lãnh đạo quân khu đều muốn gả con gái, cháu gái cho anh ấy mà bị người ta từ chối khéo. Đại đội trưởng yêu thầm bao nhiêu năm, chắc không có hồi kết. Mấy đứa xem hai hôm trước, cháu gái của Quân đoàn trưởng mỹ miều yêu kiều như thế, gia cảnh lại tuyệt vời, người ta giỏi giang mà Đội trưởng cũng có thèm để vào mắt đâu?
Mọi người đồng loạt dồn ánh mắt nhìn lên Lộ Hạ, lần đầu tiên nghe cô ấy nói nhiều đến thế, lại còn nói về chuyện hóng hớt ngoài lề nữa chứ.
Quả nhiên con gái là thứ sinh vật, hễ tập trung lại với nhau là tuyệt đối không thể không “Buôn”.
Diệp Bạc Hâm bàng hoàng không thôi, bên tai văng văng tiếng ù ù, nhắc đi nhắc lại lời của Hạ Lộ: “Ai mà chả biết trong lòng Đội trưởng vẫn lưu luyến cô bạn gái quá cố của anh ấy.”
Tai tự động lược bỏ âm thanh xôn xao của mấy cô gái, mặt hơi nhợt nhạt, ngón tay hơi buốt.
Lồng ngực như bị giáng một cú đánh thật mạnh, tưng tức, khó thở.
Hướng Đóa Nha kêu lên “Ý”, đoạn nói “Cậu không biết à?”
Duy Mật huých cô nàng: “Nó biết gì chứ? Chuyện năm năm trước rồi, nó mới đến được bao lâu? Hơn nữa chuyện này ở trong quân ngũ cũng thuộc hàng bí mật, nhiều người biết chuyện đều giải ngũ rồi. Chúng tớ chưa ai tận mắt thấy, thi thoảng nghe nói thôi. Thực tình thế nào, ai mà biết được chứ?”
Duy Mật thở dài: “Nghe đồn năm xưa lúc làm nhiệm vụ, bạn gái anh ấy không còn sống quay về. Anh ấy suy sụp một thời gian, mà còn nằm trong bệnh viện mất nửa năm. Không biết là do quá đau buồn hay do muốn quyên sinh.”
Diệp Bạc Hâm bàng hoàng, trong đầu có luồng sáng xẹt qua, bắt chuẩn từ trong câu.
Cô chộp lấy cánh tay Duy Mật: “Cậu nói gì cơ? Làm nhiệm vụ á? Bạn gái của anh ấy cũng là quân nhân à?”
Bị nắm đau cả tay, Duy Mật bấy giờ mới nhận ra sự khác lạ ở cô: “Nghe đồn là quân nhân.”
Diệp Bạc Hâm nằm xuống giường, không nói chuyện cùng mọi người nữa.
Trong đầu mọi suy nghĩ rối bời, đàu âm ỉ đau, cảm giác phẫn uất do bị lừa dối bừng bừng cháy trong lồng ngực.
Cùng là quân nhân? Lại mất trong lúc làm nhiệm vụ.
Đời lại có chuyện trùng hợp như thế ư?
Và, trong bức ảnh ấy, ánh mắt cô gái nhìn anh, rõ ràng là dạt dào trìu mến.
Cô ngu suẩn mới tin lời anh nói.
Em gái cái nỗi gì, lừa dối cả.
...
Bộ tư lệnh quân khu.
Lý Tư lệnh mở văn kiện rồi khép lại, đẩy trở lại trước mặt Tập Vị Nam: “Tiểu Nam à, chuyện này chú cũng hết cách. Mọi người quan tâm kỳ khảo sát của đội nữ binh như thế nào, cháu không phải là không biết. Cháu đến muộn một bước rồi, ba tiếng trước, danh sách khảo sát đã trao đến tay Quân đoàn trưởng và Tư lệnh quân khu. Quyền của chú có to mấy cũng không thể mặt dày mày dạn đi đòi lại. Nói nhẹ thì do chú tắc trách, nói nặng thì là do ỷ quyền tư lợi.”
Tập Vị Nam giúp ông châm thuốc, gật đầu thông cảm: “Cảm ơn tư lệnh, để chú phải khó xử rồi.”
“Không sao.” Lý Tư lệnh khoát tay, chăm chú nhìn gương mặt sắc cạnh của anh.
Càng nhìn càng ưng, Lý Tư lệnh nói lảng sang chuyện khác, vô tình hữu ý hỏi dò anh thích mẫu con gái nào. Ông có thể làm mai, giúp anh mai mối những cô gái hâm mô.
Nói rồi, Lý Tư lệnh tình sâu ý xa, nhả khói thuốc: “Tiểu Nam à, cháu tuổi không còn nhỏ nữa. Nhiều cấp dưới của cháu đã kết hôn sinh con cả rồi, mà cháu vẫn đơn thân lẻ bóng, nói thế nào cũng không xuôi. Làm người, đừng yêu cầu khắt khe qua, nhất là chọn vợ, tìm một người ưng ý, không nhất thiết phải quá xuất sắc, vừa vừa là được. Cháu quá ưu tú, quả thật hiếm cô nào xứng với cháu.
Tập Vị Nam im lặng nghe giáo điều. Chính ủy không ít lần làm công tác tư tưởng với anh. Anh đã quen nghe tai trái ra tai phải. Hôm nay nghe Lý Tư lệnh cũng tham gia vào, lòng hơi đè nén.
Ngẩng đầu, ánh mắt đăm đăm, lộ vẻ kiên quyết: “Thưa Thủ trưởng, cháu có bạn gái rồi.”
Lý Tư lệnh ngỡ ngàng, ngượng ngùng kẹp điếu thuốc, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn.
Rời bộ Tư lệnh, Tập Vị Nam lên xe, nhắm mắt thiêm thiếp ngủ.
Buổi chiều, tại đại lễ đường của bộ Tư lệnh, tổ chức hội nghị Quân bộ, thảo luận chiến lược huấn luyện theo quý.
Gần cuối, Tập Vị Nam đứng dậy, trước mặt mấy chục vị Thủ trưởng, đề nghị lùi kỳ sát hạch Binh đoàn nữ lại một tháng.
Sau một loạt hoạnh họe khó dễ, Tập Vị Nam vẫn bình thản, đúng chừng mực, đề nghị của anh hợp tình hợp lý, số phiếu đồng tình quá bán, hai người bỏ phiếu trắng, sau cùng thông qua đề nghị của anh.
Tổng Tư lệnh viên đề nghị anh về làm một bản báo cáo, theo trình tự xử lý, sự việc coi như xong một phần.
“Thủ trưởng, mời theo tôi, Tư lệnh muốn gặp anh.”
Tập Vị Nam mím môi, ngước rèm mi, gật đầu với người ngoài xe.
Nhấc chân xuống xe, đóng cửa lại, anh theo cảnh vệ vào phòng nghỉ.
“Có việc gì thế?” trên hành lang tịnh không bóng người, Tập Vị Nam hô “Báo cáo”, đoạn theo đà tựa người vào thành cửa, một chân chống đất, chân kia gác lên cửa.
Cảnh vệ dẫn người đến xong, thức thời rời đi.
Tập tư lệnh đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía anh, nghe giọng anh, liền quay ra. Rốt cuộc vừa thấy dáng đứng của anh đã thiếu điều tắc thở.
Ngón tay run run trỏ vào anh: “Bỏ ngày chân xuống cho ông, bị người ta nhìn thấy thì ra cái thể thống gì?”
Thoạt trông cái dáng vẻ ấy không khác nào bọn quân lưu manh, thiếu cọng cỏ vung vinh ở miệng nữa thôi.
Quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Thẳng lỏi con Quý Giản Ninh điệu bộ cà lơ phất phơ, miệng lưỡi như thoa mỡ, mồm mép giau giảu.
Một đấng nam nhi, lại đường đường một người lính anh hùng, này thì ra cái giống gì?
Tập Vị Nam không thèm để ý ông già: “Không có việc gì thì cháu về đây.”
Nói xong, Tập Vị Nam quay người toan bỏ đi.
“Đứng lại!” Tập Tư lệnh dựng ngược lông mày.
Thẳng ôn con rắp tâm chọc tức ông.
“Ông hỏi mày mới rồi là thế nào? Hồi đầu mày cật lực phản đối thành lập đội nữ binh, nếu khảo sát không đạt, đội nữ binh không thể tồn tại, không làm xấu mặt Đại đội đặc chủng. Lần này lại nảy ra cái ý gì, mà đòi kéo dài thời gian, cho đội nữ binh cơ hội?”
Tập Vị Nam quay người, khép cửa lại.
“Cháu tưởng mình đã nói rất rõ rồi. Thời gian tập luyện của đội nữ binh quá ngắn, tố chất quân sự chưa hoàn toàn khai thác hết. Thể chất phụ nữ vốn yếu hơn đàn ông, nhưng có thể trau dồi đào tạo về sau, một khi chiến lược đúng đắn, khai thác được tiềm năng của họ, các nữ chiến sỹ còn tác dụng hơn nam chiến sỹ. Có những nhiệm vụ, nữ thích hợp hơn nam, đội đặc chủng cần nhân tài như vậy.”
“Vớ vẩn, cái lí lẽ quái quỷ gì? Tưởng cái ý đồ con cỏn của mày mà lừa được ông à. Ông mày đọc nhiều, chưa thấy ở đâu lính nữ lại có thể lực khỏe hơn lính nam.”
Tập Vị Nam phì cười: ‘Đấy là do ông hiểu biết nông cạn, thời đại khác rồi, cụ ạ. Ông nên chỉnh lý cái bãi rác tư tưởng trong đầu mình đi. Họ có năng lực, cháu không thể vì định kiến mà tước đoạt ước mơ của họ được, cũng không thể gây tổn thất cho căn cứ.”
Tranh luận với anh, ông cụ chưa bao giờ thắng nổi, chỉ có nước phùng mang trợn má.
Nghĩ lại thấy anh nói dường như cũng có lý, nhưng lại thấy như có chỗ sai sai.
Tư tưởng của thằng ôn con càng lúc càng khó đoán, đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can ông, còn nó trong mắt ông chỉ như một vệt khói đen, mờ mịt không rõ ràng.
...
Phòng ngủ của lớp I.
Ngải Thu Viên lại nghe ngóng được nguồn tin từ người khác.
“Nghe đồn Đội trưởng chiều nay lên Quân bộ họp, đã đề nghị kéo dài thời gian khảo sát của bọn mình.”
Lâm Vi lập tức tụm lại: “Thật hay đùa? Đội trưởng trước kia hình như không đồng tình thành lập đội nữ binh mà, giờ lại đổi tính à? Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay siêu nhiều.”
Lộ Hạ liếc xéo: “Có gì mà lạ? Dù gì mình cũng xuất thân Đội đặc chủng, do Đội trưởng quản lý, lúc ấy mà chết thảm quá, thì thể diện của Đại đội trưởng cũng đi tong.”
Ngải Thu Viên gật gù: “Hình như cũng có tình có lý, nhưng chưa bao giờ thấy anh ấy đến hiện trường chỉ đạo bọn mình? Thế thì phải ghét đến mức độ nào?”
Đoạn chớp mắt: “Chúng mình có kém đến thế không?”
Lâm Vi phì cười: “Cậu tưởng Đại đội trưởng rảnh lắm à? Soái bộ lẫn căn cứ phải chạy đôn chạy đáo, ba đầu sáu tay cũng chưa xong việc, mà cậu nghĩ xem trước kia anh ấy đa phần không xuống căn cứ đấy thôi? Phủi tay, việc gì cũng cho Đội phó quản lý hết, mấy hôm nay lại ở rịt trong căn cứ, không biết trúng tà hay sao ấy?”
Hướng Đóa Nha bẻ ngón tay nói: “Thế lại chẳng tốt quá à? Đội trưởng có ngoại hình đẹp mắt như thế, nhìn nhiều cũng thấy sướng. Với lại, tớ thề, lúc này, anh ấy được thăng cấp làm nam thần của tớ, bọn miệng hôi mùi sữa biến hết đi.”
Sự chú ý của Lộ Hạ lại không nằm ở đây: “Đây là việc tốt, kéo dài một tháng, để chúng mình chuẩn bị đầy đủ hơn. Nói không chừng, sẽ có huấn luyện khắt khe hơn, học được càng nhiều thứ, lúc ấy khả năng thắng lợi càng cao.”
Diệp Bạc Hâm không muốn nghe bất kì tin tức nào về Tập Vị Nam vào lúc này.
Cô nhắm mắt nằm trên giường, nghiêng người xoay mặt vào tường.
Nhưng Duy Mật lại trèo lên giường, giật phắt bàn tay bịt tai của cô: “Làm cái gì thế? Mọi người đang giao lưu tình cảm, cậu không hòa đồng thì đoàn kết kết đoàn kiểu gì? Phải tìm hiểu đồng đội, thì lúc chiến đấu cùng đồng đội mới ăn ý, một cái nhìn, một động tác tay là biết ý đối phương, phối hợp mới mỹ mãn chứ.”
Diệp Bạc Hâm cạn lời trèo xuống giường: “Lũ bà tám hóng hớt mấy đứa, tớ không có hứng đùa với mấy cậu.”
“Còn nửa tiếng nữa là tắt đèn rồi, nhớ về sớm nhé.” Lộ Hạ dặn.
“Yên tâm, sẽ về trước khi Trật tự đến kiểm tra.” Khẽ khép lại cửa, cô đội mũ, kéo sụp vành xuống, nhích từng bước xuống tầng.
Trong phòng ngủ lặng xuống, Lộ Hạ nhìn Duy Mật: “Nó làm sao thế, hai hôm nay là lạ.”
Duy Mật nhún vai: “Chả biết, tớ cũng thấy là lạ.”
Ngải Thu Viên cười trêu: “Cậu chả thân với nó còn gì? Sao lại không biết? Tình đồng đội ở đâu? Tình yêu ở đâu? Không giao lưu làm sao hiểu được nhau, không ăn ý thì phải làm sao?”
“Á này, im ngay, ngứa đòn hả? Không lên tiếng, người ta cũng chả bảo cậu câm.” Duy Mật nhảy bổ vào.
Mọi người cười phá lên, Lộ Hạ lắc đầu cười, mắt lướt qua mọi người: “Mấy đứa ai biết chuyện gì không?”
Đều lắc đầu: “Không rõ.”
Ai mà chẳng có tí tâm sự chứ.
“Duy Mật, mai cậu đi dò la xem.”
“Hả, thế quái nào là tớ?”
“Mượn lời cậu lúc nãy, giao lưu tình cảm mới có thể đoàn kết kết đoàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]