Diêu Kha nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Anh tuấn, chín chắn, cả người đầy hơi thở lạnh lẽo. Trong phòng thẩm vấn nhỏ hẹp làm cho cô ta cảm thấy áp lực rất lớn. Chỉ có những người có địa vị cao nhiều năm mới có lực ép bức người khác. Diêu Kha gần như không dám nhìn vào đôi mắt người đàn ông này. Trong nháy mắt, Diêu Kha biết được thân phận của người đàn ông này. Đây là Đào Kiệt. Là người có vị trí cao nhất và nắm giữ quyền lực của nhà họ Đào. Diêu Kha không nghĩ tới ông ta lại đến đây. “Ông Đào.” Đào Kiệt ngồi đối diện cô ta: “Ồ, cô biết tôi là ai sao?” “Tôi không ngốc, có thể đoán được.” “Nếu cô có thể đoán được, vậy thì đoán xem tôi tới tìm cô làm gì?” “Ông muốn hỏi vì sao tôi muốn trộm tài liệu bí mật của nhà họ Đào, ai đã ra lệnh cho tôi, nói ra kẻ chủ mưu đứng phía sau thì tôi có thể giảm tội.” Đào Kiệt: “Cô là một người phụ nữ thông minh.” Diêu Kha nhướng mày, môi đỏ cong lên: “Vậy ông Đào cũng biết nếu tôi dám làm như thế thì sẽ không sợ gì cả.” Cô ta chỉ biết cắn răng, đây là ân oán cá nhân của cô ta và nhà họ Đào nên sẽ không khai ra ngài Tống. “Tôi không hề có hứng thú với tiền bạc, đây là ân oán cá nhân của tôi và nhà họ Đào, không liên quan đến cô Mộc.” “Ồ, ân oán cá nhân, tôi không biết nhà họ Đào và cô có oán hận gì. Đào Kiệt này đắc tội với nhiều người, đối thủ một mất một còn trong giới kinh doanh cũng đầy người, cô họ Diêu sao?” Đào Kiệt suy nghĩ một lát nói: “Diêu Mãn Nguyệt là gì của cô?” Ông ta nhíu mắt lại, trong đầu hiện ra bóng dáng của một phụ nữ. “Thì ra ông còn có thể nhớ rõ chị của tôi.” Đáy mắt Diêu Kha hiện lên sự trào phúng: “Ông còn có thể nhớ rõ, ha ha ha, Diêu Mãn Nguyệt, ông có nhớ chị ấy chết thế nào không, bởi vì ông!! Đào Kiệt, ông có nhớ phụ nữ này đã chết bởi vì ông hay không.” Đào Kiệt nhìn người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt này có hơi giống với Diêu Mãn Nguyệt. Diêu Mãn Nguyệt là người ông ta quen biết ở chỗ phong nguyệt, lúc ấy ông ta còn trẻ, nhưng đã hơn bốn mươi tuổi, Diêu Mãn Nguyệt là người đẹp đứng đầu, Đào Kiệt cho Diêu Mãn Nguyệt một căn biệt thự của mình, mọi chuyện trôi qua. Lúc đó ông ta và Tống Thấm Như đã kết hôn nhiều năm, tuổi tác cũng không còn nhỏ, ông ta cũng không thích Tống Thấm Như, bởi vì Tống Minh Yên rời đi mà đau khổ, khuôn mặt Diêu Mãn Nguyệt có chút giống với Tống Minh Yên. Tống Minh Yên là con của trời, mặc dù Diêu Mãn Nguyệt xinh đẹp, nhưng so với Tống Minh Yên thì trong lòng Đào Kiệt, cô ta chỉ là một tình nhân. Một vật thay thế Tống Minh Yên Vật thay thế nên cuối cùng cũng sẽ bị quên đi. Mà Diêu Mãn Nguyệt là như vậy. Diêu Mãn Nguyệt chưa bao giờ cần một danh phận, chỉ cầu Đào Kiệt có thể đi qua thăm mình, lúc đầu Đào Kiệt còn đi qua, từ từ ông ta có vật thay thế mới nên quên đi Diêu Mãn Nguyệt. Lúc ông ta còn trẻ, có gia thế hiển hách, thân phận cao quý, người thừa kế của Đào Thị nổi tiếng thành phố Hải Châu, ông ta chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc, rất hào phóng với tình nhân, ông ta cho Diêu Mãn Nguyệt một căn biệt thự, sau đó, không có sau đó. Ông ta đã quên phụ nữ này. Nhưng dù sao cũng từng ở bên nhau nên lúc này ông ta nhìn khuôn mặt Diêu Kha cũng gợi lên hồi ức. Diêu Kha có vẻ khoảng hai mươi bảy tuổi. Khuôn mặt có nét giống với Diêu Mãn Nguyệt. Có lẽ là.. Em gái của cô ta. Diêu Kha cười điên cuồng: “Lúc chị tôi chết còn nhắc đến tên ông, mong chờ ông có thể đến đó gặp mình, chị ấy thật là ngu ngốc, mỗi ngày đều mong chờ ông. Hiện tại tôi nên vui vẻ đi đến mộ phần của chị ấy dập đầu, người đàn ông kia còn nhớ chị.” Đào Kiệt: “Chị cô chết thế nào?” “Tự sát.” Ánh mắt Diêu Kha hơi trống rống, cô ta lặp lại một lần nữa: “Tự sát.” Chuyện này làm cho Đào Kiệt không ngờ tới. Ông ta ngủ rất nhiều phụ nữ, chỉ có thể nói Diêu Mãn Nguyệt là một trong số đó. Diêu Kha nhắm mắt nhớ lại chuyện năm đó. Đào Kiệt cho tiền cô ta, làm cho cô ta có cuộc sống giàu có, nhưng mỗi ngày cô ta lại buồn bực không vui, cho dù có tiền, mỗi ngày cô ta vẫn đến chỗ phong nguyệt làm việc, chỉ làm việc, chỉ uống rượu với khách, không làm chuyện khác. Năm đó Diêu Kha mười tuổi. Đúng lúc lên lớp năm tiểu học. Từ nhỏ ba mẹ đã mất sớm nên cô ta và chị Diêu Mãn Nguyệt sống nương tựa lẫn nhau. Diêu Mãn Nguyệt xinh đẹp, vốn có thể có một cuộc sống tốt, lúc trước cô ta lên sân khấu, bởi vì thiếu tiền, bởi vì Diêu Kha bị bệnh. Cần phải phẫu thuật. Diêu Mãn Nguyệt là người đẹp đứng đầu, nhưng chưa bao giờ lên sân khấu bán thân, chỉ uống rượu. Nhưng cô ta nghĩ đến em gái đang hôn mê trên giường bệnh chờ phẫu thuật thì bất đắc dĩ bán thân một lần. Mặc dù cô ta làm việc ở đây, nhưng cũng có lòng tự trong trong xương cốt. Đến một ngày. Lần đầu tiên Diêu Mãn Nguyệt gặp Đào Kiệt. Lúc đó Đào Kiệt bốn mươi tuổi, vào thời kỳ hoàng kim của đàn ông, lần đầu tiên của Diêu Mãn Nguyệt cho ông ta, người đàn ông đầy hơi thở nam tính và vẻ ngoài anh tuấn làm cho cô ta say đắm. Không có người phụ nữ có thể chống đỡ được sự tấn công của Đào Kiệt. Một người đàn ông có tiền có quyền, vừa có nhan sắc lại chín chắn. Diêu Mãn Nguyệt cũng không ngoại lệ. Cô ta biết thân phận của Đào Kiệt rất cao quý. Cô ta cũng biết Đào Kiệt có một người vợ. Cô ta biết lúc Đào Kiệt đè lên người mình, khi hai người làm chuyện đó thì trong miệng ông ta gọi một người phụ nữ tên là Minh Yên, tên này không phải là vợ ông ta. Nhưng Diêu Mãn Nguyệt lại là con thiêu thân lao đầu vào lửa. Cô ta chưa từng nghĩ tới có một ngày mình và người đàn ông này ở bên nhau, cô ta cũng không dám thèm muốn một thân phận, cô ta cũng biết thân phận của mình hoàn toàn khác một trời một vực với người đàn ông này, cho nên cô ta chỉ hy vọng có thể thường xuyên gặp người đàn ông này là được. Nhưng mong ước đơn giản như vậy lại không thể trở thành sự thật. Đào Kiệt có nhiều tiền, cho cô ta một căn biệt thự, một tấm thẻ, mấy ngày trước còn tới một lần, từ từ… Đào Kiệt không đến đây nữa. Diêu Mãn Nguyệt vô tình nhiều thấy bên cạnh Đào Kiệt có một người trẻ tuổi xinh đẹp khác. Cô ta biết trong lòng Đào Kiệt thì mình chẳng là gì cả. Nhưng con thiêu thân lao đầu vào lửa cũng chỉ có như thế. Cho dù đau đớn cũng muốn có sự ấm áp. Sau khi em gái hết bệnh, Diêu Mãn Nguyệt lại quay về làm việc ở chỗ Phong Nguyệt, cô ta là người đẹp đứng đầu ở đó, sau khi cô ta trở về thì bà chủ rất vui vẻ, điều kiện vẫn như cũ, chỉ uống rượu, bà chủ cũng đồng ý. Cô ta đi theo mấy người đàn ông uống rượu, giữ lại cơ thể trong sạch của mình, cơ thể của cô ta chỉ dành cho Đào Kiệt. Cô ta xinh đẹp nên hấp dẫn rất nhiều đàn ông. Không ít ông chủ ra giá cao, nhưng Diêu Mãn Nguyệt đều từ chối. Nhưng cô ta vẫn đi theo mấy ông chủ này, như có như không hỏi thăm tin tức của Đào Kiệt. Khi biết được một số tin tức thì trong lòng cô ta vui vẻ. Một ngày nào đó, Diêu Mãn Nguyệt lại gặp được Đào Kiệt ở Phong Nguyệt, bên cạnh Đào Kiệt là một em gái sinh viên, mặc váy trắng, rất xinh đẹp, so với Diêu Mãn Nguyệt thì còn có cảm giác tuổi trẻ. Đào Kiệt gọi người phụ nữ kia là A Yên. Lúc đầu Diêu Mãn Nguyệt cho rằng phụ nữ này tên là A Yên. Sau đó Diêu Mãn Nguyệt mới biết được trong lòng Đào Kiệt chỉ có người phụ nữ tên là Tống Minh Yên. Nhưng cô ta vẫn thích Đào Kiệt. Cô ta vẫn không ngừng hỏi thăm tin tức của ông ta, muốn gặp ông ta một lần. Cô ta muốn nhìn ông ta nhiều hơn. Cuối cùng cũng có một lần, hai người lại gặp nhau trong phòng bao, nhưng Đào Kiệt không nhớ rõ cô ta là ai. Đào Kiệt có rất nhiều phụ nữ, vốn không thể nhớ rõ tất cả. Người phụ nữ bên cạnh ông ta lại thay đổi, không phải là cô gái mặc váy trắng ngày đó. Phụ nữ này lộ rõ vẻ quyến rũ. Cô ta rót rượu vang đỏ cho Diêu Mãn Nguyệt, Đào Kiệt cười một chút: “Đừng nghịch nữa.” Mà từ đầu tới đuôi, ánh mắt không hề dừng lại trên người Diêu Mãn Nguyệt. Dường như Diêu Mãn Nguyệt là một người xa lạ mà thôi. Lần đầu tiên. Diêu Mãn Nguyệt cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc Đào Kiệt đi ra nhà vệ sinh, Diêu Mãn Nguyệt cũng đi tới. Cô ta dũng cảm gọi tên ông ta. Nhưng Đào Kiệt nhìn cô ta một cái rồi đi qua, dường như không nhớ cô ta. Ngày hôm sau, Diêu Mãn Nguyệt buồn bực không vui. Cô ta dọn ra khỏi biệt thự Đào Kiệt đưa cho mình, mang theo em gái Diêu Kha rời khỏi đây, đi đến một thành phố nhỏ gần đó, định cư ở một huyện nhỏ, cô ta thích thu thập một số tin tức kinh tế tài chính. Từ trong đó tìm một ít dấu vết của Đào Kiệt. Sau đó năm Diêu Kha mười tám tuổi thì cô ta tự sát. Lúc Diêu Kha mười tám tuổi thì đang học đại học. Diêu Mãn Nguyệt cũng bỏ xuống gánh nặng trong lòng, em gái cô ta không cần cô ta chăm sóc, em gái đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc cho mình, sau khi Diêu Mãn Nguyệt đưa Diêu Kha đi học trở về thì cắt cổ tay tự sát ở nhà. Cô ta yêu người đàn ông tên là Đào Kiệt. Cuối cùng cô ta buồn bực rồi tự sát, giải thoát tất cả. Sau khi Diêu Kha khai giảng được ngày thì hàng xóm gọi điện thoại tới. Lúc ấy đã vào tháng chín. Nhiệt độ nóng bức. Hàng xóm vẫn không thấy Diêu Mãn Nguyệt ra cửa, ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí. Từ trong nhà Diêu Mãn Nguyệt truyền đến. Mùi hôi thối kia ngày càng nồng nặc, hàng xóm gõ cửa nhưng không có người trả lời nên báo cảnh sát. Cảnh sát tới mở cửa, thi thể Diêu Mãn Nguyệt ngâm trong bồn tắm đã thối rữa. Lúc đó vào thời điểm nóng bức. Diêu Kha trở về thì thấy thi thể của chị đã thối rữa Cô ta che miệng, nghẹn ngào khóc. Lúc này. Diêu Kha mở mắt ra. Nước mắt chảy xuống, nhiều năm rồi cô ta chưa khóc: “Năm chị tôi chết thì tôi mới mười tám tuổi, tôi hận thấu xương người đàn ông làm cho chị tôi buồn bực không vui, Đào Kiệt, chính là ông!!” “Tôi đã trộm tài liệu, tôi muốn nhà họ Đào nhanh chóng sụp đổ!!” Đào Kiệt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta có chút điên cuồng, ông ta đứng lên: “Tôi hy vọng cô nhớ kỹ, là cô đã làm, là cô uy hiếp Mộc Như Phương, cho nên cô ta không thể không nghe theo cô, âm mưu này không liên quan đến nó.” Diêu Kha sửng sốt. Cô không nghĩ tới người đàn ông như Đào Kiệt lại… Cố gắng tẩy trắng cho Mộc Như Phương. Sao lại… Cô ta vốn tưởng rằng lần này Mộc Như Phương làm chuyện đó thì nhà họ Đào nhất định sẽ bắt được, tình hình rất khó khăn, nhưng người đàn ông lạnh lùng như Đào Kiệt cũng có lúc mềm lòng. Cô ta bỗng nhiên cười ha ha. Đào Kiệt rời khỏi cục cảnh sát. Dọc đường đi, ông ta ngồi bên trong xe, bỗng nhiên thở dài một tiếng. “Lôi Khang, ông còn nhớ một người phụ nữ tên là Diêu Mãn Nguyệt không?” Lôi Khang đi theo bên cạnh Đào Kiệt mười mấy năm, phụ nữ bên cạnh Đào Kiệt rất nhiều, Lôi Khang cũng ngây ra một lúc: “Ông chủ, lát nữa tôi sẽ đi điều tra một chút.” Ông ta cũng không nhớ rõ. “Lôi Khang, tôi có đưa một căn biệt thự cho cô ta, giúp tôi điều tra chỗ đó ở đâu.” “Vâng.” “Ông chủ, hiện tại quay về nhà họ Đào sao?” Đào Kiệt nhíu mắt lại: “Đến Hoa viên Danh Thành.” Chỗ ở của Tống Thấm Như. Hoa viên Danh Thành. Tống Thấm Như chép Tâm Kinh cả ngày. Chữ của bà ta rất đẹp, mang theo lực viết mạnh mẽ giống như người bà ta. Dường như tâm trạng của bà ta rất tốt, bắt đầu mở nhạc. Khóe môi cũng lộ ra nụ cười. Quản gia Lôi đi tới: “Bà chủ, tiểu Thiển đã tới.” “Nói cô ta đi vào.” Tống Thấm Như không ngẩng đầu lên, cũng không đặt bút trong tay xuống. Tiểu Thiển đi đến, hai ngày nay cô ta khó ngủ yên. “Bà chủ.” Tiểu Thiển nắm chặt hai tay: “Bà chủ, bà chủ nói nhóm ám vệ thả Hà Nghị ra đi.” Sau khi Mộc Như Phương được đưa đi. Hà Nghị cũng bị mang đi. Bởi vì hôm đó Hà Nghị đang trực ban ở phòng điều khiển. Trong lúc anh ta trực ban đã xảy ra vấn đề nên Hà Nghị không thể thoát khỏi trách nhiệm. Nhưng, nhưng đây là lỗi của cô ta… Hơn nữa… “Bà chủ, bà nói tôi giúp mợ chủ lấy tài liệu rồi chạy trốn, tôi chỉ có thể đi tìm Hà Nghị… Hiện tại Hà Nghị bị nhốt lại vì chuyện này, bà không thể không quan tâm được.” Những chuyện Tiểu Thiển làm đều do Tống Thấm Như dặn dò. Mẹ nuôi của cô ta là quản gia Phó bên cạnh Tống Thấm Như. Tống Thấm Như ngước mắt nhìn cô hầu gái trước mặt: “Ồ, ý của cô là lỗi của tôi sao?” “Tiểu Thiển không dám, nhưng.. Hà Nghị thật sự vô tội…” Cô ta đã liên lụy Hà Nghị, nhưng tiểu Thiển không nghĩ tới Tống Thấm Như hoàn toàn không quan tâm chuyện này, dù sao, dù sao tiểu Thiển nhận lệnh của bà ta mới đi giúp đỡ Mộc Như Phương… “Tiểu Thiển, cô thích Hà Nghị?” Tiểu Thiển gật đầu. Chuyện này là thật lòng. Tống Thấm Như cười, tình yêu của tuổi trẻ, đúng là giả dối. Không chịu đựng được một chút khó khăn. “Được, tôi có thể thả Hà Nghị, nhưng tôi muốn cô đi tìm Hà Nghị nói chuyện này do cô muốn giúp Mộc Như Phương trốn thoát cho nên mới lợi dụng Hà Nghị.” Tiểu Thiển giật mình: “Bà chủ.” Vậy thì Hà Nghị nhất định sẽ không để ý tới mình nữa. Cô ta không nghĩ tới Tống Thấm Như lại đưa ra yêu cầu như vậy? Tống Thấm Như đặt bút xuống: “Cô muốn tôi thả Hà Nghị, tôi đã nói nếu cô đi tìm Hà Nghị nói như vậy thì tôi sẽ thả cậu ta. Không có chuyện gì khác thì đi đi, bình thường đừng tới nơi này.” Tiểu Thiển rời khỏi Hoa viên Danh Thành, chạy tới nhà giam ám vệ. Cô ta hít sâu một hơi. Trong nhà giam ám vệ. Hà Nghị ngồi dưới đất, xung quanh chỗ này không đồ vật gì, không có cửa sổ, không có ánh mặt trời, không có gì cả. Anh ta bị nhốt ở đây hai ngày rồi. Không hề chịu tra tấn gì cả, nhưng trong lòng anh ta vô cùng giày vò. Ở đây không có gì cả, làm cho anh ta cảm thấy kinh khủng. Từ từ ăn mòn trái tim. Cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Hà Nghị ngước mắt, sau đó đứng lên. Sau khi Hà Nghị nhìn thấy người tới thì sáng mắt: “Tiểu Thiển, sao em lại tới đây?” Tiểu Thiển nhìn Hà Nghị, thấy anh ta không bị thương thì mới yên tâm, nhưng nước mắt cũng lập tức rơi xuống: “Hà Nghị, anh có biết hai ngày nay em sợ muốn chết hay không.” Hà Nghị ôm lấy cô ta. “Không sao, anh không sao, em xem không phải anh rất tốt hay sao?” Ở đây không phải chịu tổn thương thể xác, nhưng cảm giác trống rỗng sẽ ăn mòn linh hồn đến chết. Tiểu Thiển lau nước mắt: “Hà Nghị, em sợ anh xảy ra chuyện, hai ngày nay trong đầu em đều nghĩ đến anh, em sợ muốn chết.” Hà Nghị ôm chặt lấy cô ta: “Không sao, tiểu Thiển, anh không sao, anh nói rồi, anh muốn đưa em về nhà gặp mẹ anh, khi nào anh ra ngoài thì anh sẽ đưa em đi, tiểu Thiển chờ anh nhé.” Mũi Tiểu Thiển chua xót: “Ừm” Cô ta cắn môi: “Hà Nghị, em…” Em có chuyện muốn nói với anh. Nhưng Hà Nghị nói trước: “Tiểu Thiển, mấy ngày nay em thế nào, bọn họ có làm khó dễ em hay không?” Lúc đó bởi vì tiểu Thiển đau chân cho nên anh ta ôm tiểu Thiển đi tìm bác sĩ, trong mười mấy phút này, mợ chủ đã trộm tài liệu trong thư phòng. Anh ta sợ chuyện này sẽ liên lụy đến tiểu Thiển vô tội. “Không có.” Tiểu Thiển không nghĩ tới trong lòng Hà Nghị vẫn luôn lo lắng cho mình, anh ta bị nhốt ở đây nhưng lại lo lắng cô ta có chịu liên lụy hay không. Điều này làm cho trong lòng cô ta càng áy náy hơn nữa, không biết nói với Hà Nghị thế nào… Về chuyện mình cố ý đau chân. Cô ta muốn giúp Mộc Như Phương trốn thoát. “Không có thì tốt, đúng rồi, sao em vào đây được?” “Em…” Tiểu Thiển nói lắp bắp. Lúc này Hà Nghị mới phát hiện sao tiểu Thiển vào đây được. Chẳng lẽ anh ta có thể đi ra ngoài sao? “Tiểu Thiển, lần này anh phạm sai lầm, sư phụ anh không giúp được anh, sao em vào đây được chứ?” Tiểu Thiển cắn răng, cô ta cúi đầu, thậm chí không dám nhìn vào mắt Hà Nghị. Cô ta đẩy Hà Nghị ra, sau này lùi lại một bước nói. “Hà Nghị, em có một chuyện muốn nói với anh.” “Tiểu Thiển, em sao vậy, bỗng nhiên lại nghiêm túc như thế.” “Hà Nghị, thật ra tối hôm đó em cố ý đau chân, em muốn anh rời khỏi phòng điều khiển, mợ chủ nhân cơ hội mười mấy phút này để lấy tài liệu rồi rời đi.” “Em nói gì vậy, tiểu Thiển.” Sắc mặt Hà Nghị thay đổi. Tiểu Thiển: “Em nói em muốn giúp mợ chủ nên em đã lừa anh, đêm đó em cố ý đau chân, cố ý kéo anh rời khỏi phòng điều khiển.” Hà Nghị im lặng. Tiểu Thiển cắn môi: “Em xin lỗi.” Cô ta xoay người, lau nước mắt rồi rời đi. Hà Nghị đứng tại chỗ, hai tay nắm thành quyền, dường như đến bây giờ anh ta mới phản ứng lại. Anh ta ghét nhất là bị lừa gạt, nhất là người mình tin tưởng nhất. Nhưng… Anh ta thật sự thích tiểu Thiển. Bên kia. Tống Thấm Như theo dõi qua máy tính thấy được tình hình ở đó. Bà ta nở nụ cười. Quả nhiên tình cảm không thể chịu đựng nổi một đả kích nho nhỏ. Bà ta lấy điện thoại ra gọi đi: “Ông Hứa, thả Hà Nghị ra đi, tìm một lý do nào đó để cậu ta làm nhiệm vụ ở một thành phố khác.” “Được.” Tiểu Thiển rời khỏi nhà giam ám vệ thì không nhịn được khóc thành tiếng. Cô ta ngồi xổm xuống, ôm lấy mình. Nước mắt không ngừng chảy ra Cô ta có lỗi với Hà Nghị. Cũng có lỗi với… Mộc Như Phương đã tin tưởng mình. Nhưng từ đầu cô ta và Mộc Như Phương đã đứng hai phía đối lập nhau. Cô ta là người của Tống Thấm Như. Mẹ nuôi của cô ta là phó quản gia bên cạnh Tống Thấm Như. Lần đầu tiên cô ta vào biệt thự Lan Giang là vì theo dõi Mộc Như Phương với thân phận là người làm của biệt thự Lan Giang. Nhưng cô Mộc là người rất tốt. Cô coi cô ta là bạn bè. Nhưng cô ta lại lừa gạt cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]