Chương trước
Chương sau
So với tuyết rơi dày đặc ở Paris, những bông tuyết ở Hải Châu mỏng manh hơn rất nhiều, Đào Y Y vừa ra đến cửa bệnh viện lền chú ý đến một đám phóng viên đang ngồi đợi ở bên lề đường cách đó không xa.
Bọn họ cầm trong tay camera và microphone, giống như đang đợi người nào đó xuất hiện.
Bài học ở Paris gần ngay trước mắt, Đào Y Y theo bản năng bắt đầu rời xa đám người, nhưng khi cô định bước nhanh đi, không biết ai đó gào to một tiếng “ra rồi”, một đám người bắt đầu đuổi như điên đi theo cô.
Đào Y Y biến sắc, cất điện thoại định gọi để đón xe và bắt đầu chạy, nhưng dù sao ít cũng không địch lại được nhiều, rất nhanh đã bị đám phóng viên vây quanh ở bức tường trắng bên cạnh bệnh viện.
Cô hoảng hốt nhìn những người xung quanh, ánh đèn chói mắt bao phủ cô, không ngừng lấp lóe.
“Cô Đào, xin hỏi cô có biết Amy của tập đoàn Thần Quang không, nghe nói cô khiến cô ấy bị gãy chân, thậm chí bị công ty giải trí hủy bỏ hợp đồng, đây đều là thật sao?”
“Cô Đào, sau khi cô gả vào nhà họ Doãn cùng cậu hai nhà họ Doãn có rất nhiều scandal, một số phương tiện truyền thông chụp được cảnh các người cùng nhau tắm uyên ương ở một khách sạn cao cấp vào ngày hôm trước, điều này cô trả lời thế nào?”
“Cô Đào, Cô Đào!”
Tiếng ồn áo khiến Đào Y Y gần như sụp đổ, mà tin tức bọn họ tung ra càng lúc càng bất ngờ hơn.
Chuyện ồn áo lúc ấy mọi người đều biết, nhưng chuyện Doãn Minh Tước và cô đến sân sau của khách sạn công ty là có chuyện gì xảy ra? Chính cô tại sao lại không biết?
Trong đầu hiện lên hình ảnh hương diễm kia, cô nhớ đến việc ngày đó vì đi kiểm tra vấn đề an ninh của hậu hoa viên, trong lúc vô tình gặp Doãn Minh Tước đang bơi giữa mùa đông.
Cái gì mà tắm uyên ương, thật sự nghe sai đồn bậy!
“Tôi không có gì để nói, phiền mấy người nhường đường một chút!”
Sau lưng cô đã không có đường rút lui, xung quanh lại là đám phóng viên như thủy triều gắt gao chặn cô ở bên cạnh tường vây.
Ở đằng xa, một bóng người đang oán hận nhìn cô, trong lòng vô cùng sảng khoái.
“Không phải cô rất đắc ý sao, tôi xem bây giờ cô đối phó thế nào!”
An Mịch vốn là nghe nói nhà họ Doãn đang gặp nguy, muốn đến đây nhìn xem, không ngờ tin tức nhiều ngày như vậy cũng không thể bùng nổ, hóa ra là vì gần đây Đào Y Y đều không đi ra ngoài.
Trước mắt, bản thân cô đã như ván đóng thuyền đóng vào trên cột trụ sỉ nhục, để xem cô ta làm thế nào hạ đài.
“Sao cô lại ở đây?”
Âm thanh quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến khiến thân hình An Mịch cứng đờ, quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt phẫn nội của Doãn Minh Tước.
Cô ta vội vàng thu hồi vẻ vui mừng trên mặt, giả vờ như không nhìn thấy đám người, hoảng hốt sắp xếp lại hoa quả mình đưa tới.
“Tôi nghe nói bác Doãn bị bệnh, cố ý mang một chút hoa quả đến thăm ông!”
An Mịch lắc lắc món quà trong tay để bày tỏ thành ý.
Ai ngờ Doãn Minh Tước hoàn toàn không nhìn cô ta: “Ngoại trừ nhà họ Doãn, bên ngoài không ai biết chuyện này, tại sao cô lại biết?”
Giờ phút này Doãn Minh Tước đang tức giận, cũng không phải vì cô ta.
Đôi mắt đen của anh đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở trong đám người kia, cũng đã bị người ta ép bức đến mưc này, vậy mà cũng không biết đánh trả.
“Đúng lúc hôm nay tôi đi đến nhà họ Doãn một chuyến, đúng lúc…”
An Mịch chột dạ, đương nhiên không thể thừa nhận mình cố ý chú ý đến động tĩnh phía nhà họ Doãn, sáng nay lúc xe cứu thương đưa ông cụ đi, rất nhanh đã có người mật báo với cô ta.
“Minh Tước, anh muốn đi đâu?”
An Mịch kinh hãi, bắt cánh tay anh lại.
Phương hướng này rõ ràng là muốn đi cứu Đào Y Y, nhưng lúc này nếu như anh xuất hiện, chẳng phải là ngồi vững vào những tin tức kia sao?
Cô ta tìm người tung tin kia ra, cũng chỉ để cho thanh danh của Đào Y Y trở nên xấu đi mà thôi.
Nhưng Doãn Minh Tước hoàn toàn không nhìn An Mịch, hất tay của cô ta ra và đi về phía đám phóng viên.
Đào Y Y cũng không ngờ, lúc đang ở đầu sóng ngọn gió, anh lại còn dám đứng ra.
“Người trong cuộc ở đây, mấy người đừng phí lời đi làm khó một người phụ nữ, chi bằng hãy đến hỏi tôi!”
Dưới ánh đèn huỳnh quang, Doãn Minh Tước hơi câu môi, vẻ tà mị trên mặt rất nhanh liền khỏi phục thành dáng vẻ công tử bột.
Có người bằng lòng trả lời, đám phóng viên đương nhiên thay đổi mục tiêu vao bây quanh Doãn Minh Tước.
Đào Y Y thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh liền có một đôi tay giật giật ống tay áo của cô.
“Cô An?”
“Mau đi cùng tôi!”
Mặc dù trái với kết quả mong đợi lúc đầu, nhưng thay vì để Doãn Minh Tước anh hùng cứu mỹ nhân, còn không bằng tự mình ra tay, cũng tránh để cho tin tức trở nên ồn ào hơn.
Sự chú ý phía bên kia bị Doãn Minh Tước thu hút, Đào Y Y liền bị An Mịch lôi đi.
Ven đường, bó hoa và hoa quả bị đặt ở một bên, những bông tuyết rơi xuống, ở phía xa, bóng dáng Đào Y Y và An Mịch rất nhanh đã rời đi ở cuối đường.
“Tôi... Tôi không được nữa rồi...”
Đào Y Y thở hồng hộc, hai người đã chạy ra ngoài rất xa, đám phóng viên và Doãn Minh Tước đều bị bỏ lại.
Hơi lạnh trong không khí bị hít vào trong phổi, Đào Y Y cảm thấy có chút khó chịu, hai người liền dừng lại ở bên ngoài một quán cà phê.
“Tôi mời cô uống một ly cà phê nha chị dâu!”
Trên mặt An Mịch vẫn duy trì nụ cười, thấy Đào Y Y có chút mệt mỏi liền mời, Đào Y Y cũng đồng ý.
Một lát sau, hai người hài lòng ngồi ở một chỗ gần cửa sổ với ly cà phê nửa đường ấm áp vào trong cổ họng, cuối cùng Đào Y Y cũng có thể trở lại bình thường một chút.
“Cám ơn cô, vừa rồi thật sự là nhờ có cô.”
Cũng không biết mình bị sao, bình thường Đào Y Y cũng không phải chưa từng thấy loại chiến trận thế này, nhưng lúc ấy trong đầu đang không ngừng nhớ tới hình ảnh Amy vì cô mà bị thương.
Cộng thêm việc phóng viên không ngừng tra hỏi, đại não của cô thật sự giống như đứng máy.
“Có thể đến giúp chị dâu, tôi cảm thấy rất vui!”
An Mịch gọi chị dâu rất ngọt ngào, mặc dù không biết vì sao, Đào Y Y luôn cảm thấy cô ta có chút địch ý với mình, nghĩ đến những tin tức trên mạng, cô cảm thấy vẫn nên giải thích với cô ta một chút.
“Những bức ảnh trên mạng đó đều là ác ý, cô đừng nên tin, thôi cảm thấy nếu Minh Tước đã bằng lòng mang cô bên người, vậy chắc chắn là có để tâm đến cô!”
Nghe cô nói như vậy, An Mịch cảm thấy hưng phấn hơn nhiều.
“Đúng vậy, anh ấy không chỉ mang tôi theo mỗi ngày, còn để tôi ở lại trong phòng anh ấy, thật ra tôi cũng cảm thấy trong lòng anh ấy vẫn có tôi, chỉ là bên ngoài vẫn còn thích chơi đùa một chút, không sao, tôi có thể từ từ đợi anh ấy!”
Đào Y Y nhướng mày: “Trong phòng của anh ta?”
Nói đến đây cái, An Mịch lại làm bộ giống như mình lỡ lời, cười đến thần bí ngọt ngào.
“Ừm, vẫn luôn là Minh Tước sắp xếp chỗ ngủ cho tôi, chị dâu, chị đừng nói ra ngoài nha!”
Nhà họ Doãn vẫn luôn có quy định, không cho những người chưa lập gia đình của nhà họ Doãn ngủ qua đêm ở bên ngoài, mặc dù mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút bằng mặt không bằng lòng, nhưng ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ giống như Doãn Minh Tước thì thật hiếm thấy.
Không biết vì sao, bộ dáng lúc cô An che miệng cười thẹn thùng, trong mắt Đào Y Y lại có chút chướng mắt.
Cô cười không nổi, nghĩ đến những lời Doãn Minh Tước đã nói với mình trong đêm giáng sinh ở Paris.
May mắn là cô cũng không thật sự làm theo.
“Tên này thật sự rất để tâm đến cô, tôi cũng thấy được!”
“Đúng không, chị dâu, để tôi nói cho chị biết, thật ra Minh Tước ở sau lưng rất đáng yêu…”
Sau đó lúc cô An nói thêm điều gì đó, Đào Y Y bắt đầu thất thần, loáng thoáng nghe thấy cô ta nói về quá khứ của Doãn Minh Tước và mình, tốt đẹp và đơn thuần như vậy.
Khi đó Doãn Minh Tước cũng không giống như bây giờ, cô ta vẫn luôn chờ đợi anh thay đổi trở lại.
Sức mạnh của mối tình đầu, thật sự sâu sắc.
Mặc dù khoảng thời gian giữa cô và Lục Diên Phong đã chết yểu, nhưng Đào Y Y có thể hiểu, những thứ đầu tiên luôn rất tốt đẹp. . ngôn tình tổng tài
Giữa Doãn Minh Tước và cô An, đương nhiên có một đoạn quá khứ mà không có người nào có thể vượt qua.
Đào Y Y lần nữa vì scandal mà bị đưa vào hot search, mặc dù trong một khoảng thời gian ngắn rất nhanh đã bị mua đứt bản quyền tin tức và sắp xếp ổn thỏa, nhưng trong mắt người nhà họ Doãn, Đào Y Y và Doãn Minh Tước có một loại liên lụy không ngừng liên quan đến nhau.
Trời chập tối, Doãn Minh Tước lái xe đưa Đào Y Y về nhà họ Doãn.
Lúc hai người cùng nhau ra khỏi tầng hầm, Đào Y Y cô ý muốn đợi anh tiến vào rồi mới đi, không muốn Doãn Minh Tước dừng lại đợi cô.
“Sao vậy?”
“Tôi muốn hóng gió ở ngoài, anh đi trước đi!”
Cô có chút chột dạ, mặc dù tin tức bên ngoài là giả, cũng không đúng sự thật, nhưng Doãn Minh Tước quả thật ở bên cô lúc đi Paris, bất luận là ai nhìn vào cũng không thể không cảm thấy có liên quan.
Cộng thêm việc nhà họ Doãn vốn có một nhóm người thích nói xuyên tạc, cô lại càng không muốn trở về.
Nhưng thực sự không có cách, cô không thể nào vừa có chuyện liền trở về nhà ngoại, đến lúc đó Tống Thấm Như sẽ lại hỏi đông hỏi tây.
“Hóng gió? Hôm nay âm bảy độ, thân hình gầy yếu của cô thế này, muốn biểu diễn tượng băng điêu khắc sao?”
Ánh mắt Doãn Minh Tước đùa cợt dò xét cô từ trên xuống dưới, sáng sớm lúc ra cửa Đào Y Y chỉ vội vàng mặc một chiếc áo khoác, cũng không ngờ mình đến bệnh viện đợi cả một ngày.
Cũng may bệnh viện và quán cà phê đều có hệ thống sưởi, chỉ có lúc này khi ra khỏi xe của anh, cô mới cảm thấy hơi lạnh.
“Đừng nói nhiều như vậy, anh mau đi vào đi!”
Đào Y Y nhìn xung quanh, sợ bị những người khác của nhà họ Doãn thấy cô và Doãn Minh Tước ở một nơi riêng tư như tầng hầm, đến lúc đó thật sự sẽ không thể giải thích rõ được.
Nhưng Doãn Minh Tước cũng không quan tâm, trực tiếp cởi áo khoác trên người mình và khóac lên vai Đào Y Y.
Cả người cô bị bao bọc thật kỹ trong chiếc áo khoác rộng, mùi hương trên đó là hơi thở đặc thù của Doãn Minh Tước, anh dường như không bao giờ dùng nước hoa, trên người có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Đào Y Y không khỏi nhớ tới một người, cô lắc đầu, khích lệ mình tỉnh táo lại một chút.
Doãn Minh Tước và Cố Thâm quả thực khác họ tên, tính cách của hai người cũng khác biệt, cộng thêm việc hôm nay cô An nói những lời kia với cô, Đào Y Y liền cảm thấy dù thế nào mình cũng phải phân rõ giới hạn với người đàn ông này.
“Tôi nói là tôi không muốn!”
“Không mặc vào cô muốn chết cóng à?”
Hai người vẫn con đang đùn đẩy nhau, không ngờ một chiếc xe cũng theo đó lái vào trong tầng hầm, phía trong tầng hầm lập tức được chiếu sáng, Đào Y Y thấy ở ghế sau xe chính là gương mặt không dễ chọc vào của Lục Tố Anh.
Ngồi bên cạnh bà ta chính là Doãn Minh Thần với gương mặt không rõ cảm xúc.
Bọn họ tới, Doãn Minh Tước cũng không có ý định thu hồi chiếc áo, Đào Y Y thì giống như đang cầm củ khoai lang bỏng trên tay đem áo khoác nhét trở về trong ngực anh.
Tầng hầm tối đen như mực, hai người đang đùn đẩy cùng một chỗ, cộng thêm tin tức ngày hôm nay.
Đào Y Y cho là mình chết chắc, thật không ngờ Lục Tố Anh lại mang theo khuôn mặt bình tĩnh đi xuống, cũng không tức giận hướng về phía cô.
“Sao rồi, ba của cậu bị bệnh, cậu không vào viện chăm sóc còn chưa tính, lại gây chuyện cho gia đình sao? Tin tức này là thế nào?”
Tờ báo bị Lục Tố Anh tức giận không kềm được ném đến trước mặt hai người, Đào Y Y đang muốn mở miệng giải thích, không ngờ Doãn Minh Thần lại chủ động đi đến bên cạnh cô, đem áo khoác trên người mình khoác lên người cho cô.
Giọng nói dịu dàng, động tác cẩn thận.
“Hôm nay ở bệnh viện bận bịu cả ngày, mệt không, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đào Y Y sững sờ, quay đầu nhìn về phía Doãn Minh Tước, không ngờ anh ta chỉ cười đùa nhướn mày với cô, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của Lục Tố Anh.
Đợi đến khi Đào Y Y được Doãn Minh Thần mang đi, Lục Tố Anh mới lộ nguyên hình.
“Đừng tưởng rằng, người mẹ bỉ ổi kia của cậu ở với ba cậu hai ngày là có thể có tác dụng gì, từ nay về sau nhà họ Doãn không có tiếng nói của mấy người, nếu muốn tiếp tục sống yên ổn, tốt nhất thành thật giúp tôi một chút, nếu tiếp tục để tôi nhìn thấy cậu lằng nhằng với Y Y, cũng đừng trách tôi đuổi cậu ra khỏi nhà họ Doãn!”
“Ba vẫn chưa chết đâu!”
Lục Tố Anh vẫn chưa đi xa, giọng nói của Doãn Minh Tước truyền đến từ trong tầng hầm khiến bà ta tức giận nắm chặt tay nhưng cũng không tiện phát tác.
Hôm nay chuyện Doãn Đình Vĩ vừa xảy ra, bà ta liền trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau khi bị từ chối, giờ phút này tâm trạng vối đang rất tồi tệ.
Ai ngờ lại thấy Đào Y Y và Doãn Minh Tước ở trong tầng hầm.
Mặc dù trước khi về nhà họ Lục bà ta đã đoán được rằng sẽ bị từ chối lần nữa, nhưng thật không ngờ còn bị nói cho một trận.
Bà ta biết Doãn Minh Tước đã nắm được chuyện bọn thay đổi tài sản, Doãn Minh Thần cũng đã tức giận nói với bà ta, vì vậy cho dù Doãn Minh Tước đại bất kính thế nào, bà ta cũng không có cách nào làm gì anh.
Trước mắt ông cụ xảy ra chuyện, đối với hai mẹ con bọn họ mà nói đương nhiên là một cơ hội tốt.
Nhà họ Doãn đã sớm mất đi sự cân bằng, lúc là thời điểm đổi một nhóm người khác lên nắm giữ quyền hành.
Trong phòng.
Đào Y Y được Doãn Minh Thần hầu hạ rửa chân một cách khó hiểu, đây có lẽ là hành động thân mật nhất của bọn họ từ sau khi hai người kết hôn, giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Chỉ có điều trong lòng cô vẫn còn có chuyện nên không thể cảm nhận được Doãn Minh Thần muốn làm gì, cũng không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp nào.
“Anh... Không hỏi tôi tin tức ngày hôm nay sao?”
Suy nghĩ một hồi lâu, Đào Y Y vẫn là định chủ động mở miệng, cho dù cô không có quá nhiều tình cảm với Doãn Minh Thần, nhưng không chung thủy cũng không phải việc cô sẽ làm.
Nhắc đến việc này, cánh tay đang giúp cô thử nhiệt độ nước của Doãn Minh Thần liền dừng lại.
Anh ta cúi đầu trước mặt cô, vì vậy Đào Y Y không nhận ra biểu cảm của anh ta, đương nhiên cũng không nhìn thấy anh ta nắm chặt nắm đấm.
“Những cái đó vừa nhìn đã biết là giả, Minh Tước đi Paris là vì công ty, mặc dù sau đó tôi cũng mới biết, nhưng tin tức bát quái thế này, có lẽ là để châm ngòi tình cảm của chúng ta, không cần quan tâm đến!”
Bây giờ anh ta đang muốn cầu cạnh cô, đương nhiên là dù có tức giận cũng không tiện phát tác.
“Vậy là tốt rồi.” Đào Y Y thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai chúng ta vẫn nên đến thăm ba, hôm nay anh cũng không đi đến bệnh viện, bệnh của ông ấy thật sự rất nghiêm trọng…”
“Tôi cũng muốn đi, chỉ có điều công ty thật sự rất bận rộn, một lát nữa tôi còn có một chuyến bay phải bay, vậy nên ngày mai vẫn là em phải vất vả rồi!”
“Lát nữa? Đã muộn thế này rồi anh còn phải bay đi đâu?”
Gần đây hành tung của Doãn Minh Thần thật sự khó đoán, Đào Y Y có chút nhìn không rõ người đàn ông trước mắt này, nhưng anh ta chỉ giúp cô lau chân một cách cẩn thận, sau đó đứng dậy.
“Có vài việc ở công ty cần phải đến nơi khác xử lý, em ngủ trước đi, ngày mai tôi sẽ trở về!”
Sự việc khẩn cấp, Doãn Minh Thần cũng chỉ có thời gian một buổi tối để liều một phen, lại chỉ có thể thành công và không thể thất bại.
Mấy ngày nay Lục Tố Anh không ngừng gom tiền, chính là để lấp lại lỗ hổng trước khi ban giám đốc cảm thấy ông cụ không có cách nào nắm quyền.
Đến lúc đó Doãn Minh Thần sẽ chịu trách nhiệm chủ trì đại cục, ban giám đốc ít nhất cũng có một nửa là do tự tay anh ta cất nhắc, lại thêm một chút cổ đông cũ của nhà họ Doãn, cũng nhìn thấy những thành tích trong quá khứ của anh ta.
Dưới xu thế tất yếu, quyền lực nhà họ Doãn chắc chắn sẽ được đặt lên vai một mình anh ta.
Đến lúc đó, cho dù ông cụ hôn mê trên giường, anh ta cũng nhất định sẽ cho bác sĩ cất nhắc ông cụ một chút, hôn mê bao nhiêu năm cũng không vấn đề.
Những năm này cũng đủ để anh ta từ từ di chuyển tài sản, đến lúc đó mặc kệ ông cụ lập di chúc thế nào, cường điệu công bằng đến mức nào, bọn họ có thể nắm được phân chia tới đâu cũng sao có thể so với anh ta?
Nghĩ tới đây, Doãn Minh Thần càng tăng thêm quyết tâm tối nay nhất định phải đi ra ngoài.
“Y Y, hai trăm mười tỉ kia, có thể đưa cho anh trước không…Sắp tới kỳ hạn bồi thường với Thần Quang rồi, ngày mai anh trở về sẽ giải quyết chuyện này với Thần Quang, miễn cho sau này ở Hải Châu, Doãn thị của chúng ta bị người ta lên án.
Anh ta nói như vậy không phải là không có lý, chỉ là Đào Y Y nghĩ không hiểu tại sao anh ta lại gấp gáp như vậy.
“Bây giờ sao?”
Cô quả thực đã liên lạc với luật sự riêng để xử lý bất động sản, đối phương mặc dù đã đồng ý, nhưng khoản tiền bọn họ dự định ba ngày sau mới chuyển tới, bây giờ để Đào Y Y bỏ tiền thì hơi khó khăn.
Doãn Minh Thần trở lại ngồi bên cạnh cô, sắc mặt chân thành tha thiết.
“Nói thật, thực ra tối nay anh muốn đến nhà ông ngoại mượn tiền, trong tay anh cũng chỉ có hơn ba tỷ, bọn họ thấy anh không có khả năng trả nợ chắc chắn sẽ không đưa tiền cho anh, vậy nên… Y Y, có thể giúp anh một chút không?”
Hai trăm mười tỉ này vốn là muốn đưa cho anh ta, tối nay đưa cho anh ta sớm một chút thì thế nào?
Đôi mắt Doãn Minh Thần nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ quả thực hợp tình hợp lý.
“Được, em gọi điện thoại hỏi luật sư một chút!”
“Rất cảm ơn em, Y Y!”
Nói xong Doãn Minh Thần liền ôm lấy cô, dáng vẻ ôn tồn lễ độ giống như lần trước đến nhà họ Đào cầu hôn.
Thật ra, nếu không phải trải qua những chuyện đó, Đào Y Y cảm thấy, cô cũng không thế tiến xa được với Doãn Minh Thần, lần này cô cũng không chống cự mà là chờ sau khi anh ta buông ra mới gọi điện thoại cho luật sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.