“Cậu chủ Trọng! Cậu chủ Trọng!” Tiểu Mộng đẩy anh ta.
Trọng Tử Việt uống say rồi, sức lực rất lớn, đè cô ta ở dưới thân mình, Tiểu Mộng bị anh ta hôn lấy, cô ta sững sờ, đôi mi run lên một hồi, trước đây khi Trọng Tử Việt xảy ra quan hệ với cô ta đều chưa bao giờ hôn cô ta, Tiểu Mộng nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt kia, trái tim chợt đập loạn xạ, hai má đỏ bừng.
“Như Phương…” Trọng Tử Việt hôn cô ta.
Tiểu Mộng biết, Trọng Tử Việt say rồi.
Coi cô ta là Mộc Như Phương.
Nhưng mà lúc này, Tiểu Mộng cũng cam tâm tình nguyện.
Cô ta lẩm bẩm mà nhìn anh: “Cậu chủ Trọng…”
-
Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm.
Mộc Như Phương đến biệt thự Lan Giang.
Đào Gia Thiên uống say rồi, anh ôm lấy eo của cô, ngón tay xoa xoa trên eo cô: “Như Phương, Như Phương, cuối cùng em cũng là của anh.”
Mộc Như Phương nhìn anh, cô đã từng nghĩ về ngày hôm nay, đã nghĩ đến từ sau năm trước rồi.
Cô cũng đã nghĩ đến, trải qua cuộc đời này một cách bình yên như vậy.
Người đàn ông hôn cô: “Như Phương, em sẽ không rời xa anh đúng không?”
Mộc Như Phương gật đầu, sẽ không đâu.
“Như Phương, anh không có hận em Như Phương…anh không hận em chút nào hết…” Hôm nay Đào Gia Thiên rất vui, bị chuốc rất nhiều rượu, toàn thân đầy mùi rượu nồng, lúc này đã say đến mơ mơ màng màng, lẩm bẩm khẽ nói; “Anh biết…anh biết em muốn giết anh…nhưng mà anh…anh không hận em, sáu năm trước không hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709528/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.