Đương nhiên câu nói ấy, Trần Quyết không có nói ra!
Dụ Tú Y hơi kinh ngạc: "Mang về nhà sao?"
Cô lại nói tiếp: "Nhưng nếu mang về nhà, mẹ lại không thích những động vật nhỏ này!"
Lúc nhỏ cô gặp một chú chó lang thang, cô vẫn luôn muốn mang nó về nhà. Nhưng cô vẫn luôn hiểu, Trần Ny Hạ không thích những động vật nhỏ có lông.
Trần Quyết nói: "Dù sao thì em thường có ca mổ, buổi tối cũng không về nhà. Ai cũng có quyền có sở thích của riêng mình, anh thích thì sao lại không được dẫn về nhà! Vì sao phải mẹ thích mới được!"
Dụ Tú Y còn tưởng rằng Trần Quyết đang giận lẫy với Trần Ny Hạ, nên cô nói: "Em về nhà tìm một cái hộp sau đó lại lên mạng đặt một cái lồng rồi đặt chú chó nhỏ vào đó chăm sóc. Mỗi ngày em sẽ cho nó ăn như vậy là được rồi." Nếu như mang về nhà rồi, cô sợ Trần Ny Hạ sẽ không vui.
Trần Quyết lại không nghe, chỉ một tay ôm lấy chú chỏ nhỏ đi về phía trước.
Dụ Tú Y thấy không khuyên được, cũng đành thôi.
Trên đường cô đi theo Trần Quyết, nhìn bóng lưng anh bỗng nói: "Anh, tối qua mấy giờ chúng ta về vậy. Em ngủ say rồi sao anh không gọi em dậy!"
Trần Quyết dừng bước nói: "Em có biết, con gái ngủ quên ở một nơi lạ lẫm rất nguy hiểm không!"
Dụ Tú Y ngơ ngác, sau đó cô cười nói: "Không xa lạ gì, không phải anh cũng ở đó sao?"
Trần Quyết xoay người lại nhìn cô: "Nếu như anh không ở đó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709491/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.