Hai người Đào Y Y và Mộc Như Phương rời khỏi nhà họ Kiều, Đào Y Y cười đau cả bụng, không phải cô không nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Tạ Tiểu Quân.
Đúng là hả giận mà.
Cô đúng là rất ghét Kiều Hi Vũ.
Mộc Như Phương: "Em không sợ Kiều Hi Vũ ghi hận em à?"
Đào Y Y nói: "Nói như thể bây giờ cô ấy không có ghi hận em vậy? Trước đây cô ta hại em còn ít sao?"
Cô kéo tay Mộc Như Phương nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Bây giờ mới mấy giờ chứ?
Mộc Như Phương liếc mắt nhìn đồng hồ, ăn cơm giờ này sao?
Mới ăn trưa chưa được bao lâu đấy.
Đào Y Y mỉm cười: "Chị đói chứ? Em đang vui mà. Chúng ta đi ăn bánh ngọt nhé, được không? Em gọi thêm thức ăn bên ngoài, sau đó chúng ta đi..."
Đào Y Y là muốn về nhà nhưng lại sợ Tống Thấm Như ở nhà.
Ngược lại cô cũng chẳng sao.
Nhưng nếu để Tống Thấm Như nhìn thấy Mộc Như Phương, bà ấy lại nổi điên.
Mộc Như Phương: "Đi về nhà em đi."
Đào Y Y nhìn cô: "Chị không sợ mẹ em sao?"
Mộc Như Phương nói: "Trước đây chị cũng đã sống chung với mọi người lâu như vậy rồi, có gì phải sợ chứ? Bà ấy lại đâu có ăn thịt chị?"
Quả thật bây giờ Mộc Như Phương đã có thân phận của nhà họ Trọng, Tống Thấm Như cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ít nhất là bên ngoài sẽ không làm gì Mộ Như Phương.
Mộ Như Phương: "Hơn nữa, dù sao chị và bà ấy cũng phải gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709471/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.