Người đàn ông buông lỏng cánh tay ra, Mộc Như Phương không đứng vững.
Cô lảo đảo, vừa mới buông tay Đào Gia Thiên ra, theo bản năng lại bám lấy cánh tay hắn một lần nữa, sau đó, cô buông tay ra, dù sao cũng là hắn đã giúp mình, Mộc Như Phương lịch sự nói ‘Cám ơn’.
Cô cảm thấy mình may mắn khi không thể nói chuyện.
Cũng miễn đi những lúng túng khó xử này.
Nhưng Đào Gia Thiên vẫn đứng đấy, không hề di chuyển.
Mộc Như Phương cũng không thể rời đi, cô cúi đầu, yên lặng nhìn những miếng gạch dưới đất, phía trên điểm xuyết đá cuội, xung quanh là cỏ, tầm mắt cô quét qua một lượt, vừa vặn nhìn thấy đôi giày của hắn.
Cô có thể cảm nhận được khí tức trên người hắn, rất áp lực.
Ngay ở trước mặt cô.
Có một cái bóng quét xuống.
Đồng thời áp suất hạ thấp, mang theo mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt.
Ánh mắt Đào Gia Thiên rơi trên người cô, cô cúi đầu, một mái tóc đen như mực, sợi tóc rủ xuống, cơ hồ là che cả khuôn mặt, hắn chỉ thấy cô cúi đầu, ánh nắng mặt trời dịu dàng chiếu xuống cái cổ trắng nõn.
Hắn mấy ngày nay.
Dù là lúc tỉnh hay lúc mơ đều sẽ…
Nhớ tới cô.
Nhớ tới người phụ nữ trước mặt này.
Ngẫu nhiên một chút ký ức vỡ vụn.
Cắt trong tâm trí hắn.
Trong trái tim hắn cảm thấy khó chịu, tắc nghẽn, hắn hung hăng hít thở một cái, có lời muốn nói ra, nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, hắn muốn tâm sự cùng cô, nhưng lại phát hiện hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709427/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.