Mộc Như Phương bị sợ hết hồn.
Cô nhìn nam nhân đột nhiên tức nhận
Tính tình của hắn, cô xưa nay nhìn không thấu.
Trước đây như vậy, hiện tại cũng vậy.
"Cậu ta có chạm qua cô không!! Mộc Như Phương, cậu ta có chạm qua cô không!!" Đào Gia Thiên mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô.
Mộc Như Phương chậm rãi lắc đầu.
Từ Hạo sao?
Không có.
"Bé gái kia, cô giấu đi chỗ nào? Người đàn ông kia là ai? Cha đứa bé là ai! Mộc Như Phương, cô không nên ép tôi, người phản bội tôi, tôi sẽ không để kẻ đó có kết quả gì tốt."
Mộc Như Phương vẫn là lắc đầu, trầm mặc.
Trên cổ tay đau đớn, đó là bởi vì nam nhân nắm chặt cổ tay cô, rất rất dùng sức, tựa hồ sắp cắt đứt.
"Tốt, không nói..." Đào Gia Thiên nhìn cô, giơ tay nâng cằm cô, "Cô thật sự cho rằng, tôi không tìm được đứa bé kia? Tôi muốn tìm người, không thể không tìm được."
Mộc Như Phương chậm rãi trợn to hai mắt.
Không muốn, không muốn.
Cô nắm lấy cánh tay Đào Gia Thiên, lắc đầu.
Đào Gia Thiên hất tay của cô ra, nhìn nước mắt trên mặt cô, giơ tay chà xát một hồi, đầu ngón tay có chút run rẩy, vẫn lan tràn đến ngực.
Anh nhìn khuôn mặt cô.
"Tôi có lúc, thật sự..." Anh lẩm bẩm hai câu.
Đột nhiên đáy mắt rùng mình, tựa hồ là tỉnh táo lên.
Anh lui về sau một bước.
Nhanh chân đi ra ngoài, anh cũng không về yến thính, mà là đi vào bên trong phòng nghỉ ngơi, hút hai điếu thuốc, nắm thật chặt song quyền, vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709391/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.