“Gia”—
Lục Diên Phong đi qua.
Vết thương bỏng trên người anh đã được bắng bó rồi, không có nghiêm trọng, mấy bước của anh đã đến bên giường bệnh: “Gia, tiểu thư Nặc Nặc không thấy đâu nữa rồi”.
Đáy mắt của Đào Gia Thiên dần dần tối đi.
“Anh nói cái gì”? Giọng của người đàn ông mang theo chế nhạo: “Người phụ nữ đó không thấy nữa”!
Đào Gia Thiên dần dần híp mắt.
Đáy mắt lạnh như dưới đáy biển.
Đáy mắt của anh hiện qua vô cùng mỉa mai, hai tay dần dần nắm chặt.
Anh cảm thấy mình rất đáng cười.
Tối hôm qua lại xông vào trong biển lửa vì cô.
Thật sự buồn cười chết được!
Trận lửa này, lại là kế hoạch của Mộc Như Phương, kế hoạch trốn thoát, mang theo đứa bé đó, dựa vào một mình cô, đương nhiên là không có đủ bản lĩnh trốn khỏi đây, rất rõ ràng có người ở sau giúp đỡ cô, anh lại thật sự cho rằng cô bị nhốt trong trận lửa tối qua.
Đầu bắt đầu đau.
Những đường gân xanh trên trán người đàn ông đập dữ dội, anh nghiến răng.
Cố gắng áp chế đau đớn khó lòng kìm uống này, hai tay bởi vì nắm chặt, vết bỏng trên tay bị bung ra, những đường gân xanh trên tay nổi lên, Diên Phong một bên chau mày: “Gia…. Tôi đi gọi bác sĩ”.
Đào Gia Thiên lần nữa mở mắt ra, âm u lạnh lẽo, môi mỏng nôn ra: “Không cần”.
“Gia…”
Lục Diên Phong biết Đào Gia Thiên từ sau khi mất trí nhớ bệnh đau đầu rất nặng, nhưng mà lúc này, Lục Diên Phong biết, tất cả những lí do này đều vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709365/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.