Tính khí của Đào Gia Thiên đôi khi giống như một đứa trẻ.
Mấy ngày ở làng chài đã thể hiện hết.
Không có biểu hiện thờ ơ lạnh lùng như trước đây có lẽ do bị mất thị lực, tính khí vui buồn thất thường, không hiểu sao lại tức giận.
Ngay cả Mộc Như Phương nói chuyện với cha A Bình gần nhà mấy câu, chào hỏi, đều không vui.
Mộc Như Phương không nhịn được: “Cha của A Bình cho chúng ta bánh sủi cảo nhân cá.” Cô nhìn biểu cảm của anh ta tiếp tục nói: “Cha của A Bình đã hơn năm mươi tuổi rồi.”
Giọng nói của anh ta mỉa mai: “Người đàn ông hơn năm mươi tuổi vẫn còn quyến rũ, Mộc Như Phương, có phải cô cảm thấy tôi bị thương không thỏa mãn được cô?”
Mộc Như Phương: “….”
Được rồi, cô không có gì để nói.
Im lặng đứng dậy: “Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi làm nóng lại một chút.”
Vừa ở bên ngoài nói chuyện với cha của A Bình mấy câu, cái mùa này, đồ lạnh rất nhanh, ngủ cũng cảm thấy lạnh, Mộc Như Phương đi đến phòng bếp, cho sủi cảo vào trong nước nóng.
Sau đó quay lưng lại với bàn bếp.
Thực ra, cô rất thích nơi này.
Nơi này là một làng chài nhỏ, một huyện nhỏ trong thành phố Việt, người dân giản dị, trung thực, không mưu mô gian xảo, cô và Đào Gia Thiên đến nơi này, không có người nào hỏi bọn họ trước đây như thế nào, Đào Gia Thiên bị thương, cả nhà A Bình không thu phí của bọn họ, bảo bọn họ cứ ở đây trước.
Sau này…
Cô rất muốn sống ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709341/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.