Giọng điệu của Mộc Như Phương rất nhẹ, vì rất nhẹ nên không khàn giọng như trước kia.
Có mấy phần thích thú về người phụ nữ dịu dàng này.
“Vào ngày đầu tiên của năm mới, Nặc Nặc đã bị ngất, tôi muốn đi thăm con bé, vệ sĩ bên ngoài không đồng ý, anh lại không có ở đây, lúc đó trong lòng tôi đã mắng anh.” Nụ cười của Mộc Như Phương hời hợt, lời nói cũng thản nhiên.
Không có bất cứ ý làm bộ làm tịch.
Diên Phong lắng nghe giọng nữ dịu dàng và tinh tế bên tai.
Anh ta không ngờ được Nặc Nặc đột ngột bị bệnh, anh ta cau mày: “Xin lỗi, cô Mộc.”
“Anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi nên là người nói xin lỗi mới đúng.”
“Khó trách.”
“Khó trách cái gì?” Mộc Như Phương hỏi.
Diên Phong nói: “Khó trách tôi vừa tỉnh lại sau phẫu thuật, cảm thấy có người ở sau lưng mắng tôi, hóa ra là cô Mộc.”
Hai má Mộc Như Phương ửng hồng, cô khẽ lắc đầu: “Vậy tôi không ở đây làm phiền anh nữa, tôi cũng nên quay về, thời gian trôi qua quá nhanh rồi.”
Diên Phong muốn xuống giường.
Bị Mộc Như Phương cản lại.
Diên phong lại ngửi thấy mùi hương hoa lan.
Là mùi hương thuộc về Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương đi ra khỏi phòng bệnh, Mạc Trang đứng ở cửa hút thuốc, trên mặt đất có một ít tàn thuốc, Mạc Trang vẩy ngón tay, đôi môi đỏ rất đẹp: “Đi thôi, tôi tiễn cô.”
Chiếc xe đang đậu trong bãi đỗ xe của bệnh viện.
Mạc Trang lái xe, Mạc Trang lái xe khá điên cuồng, giống như đang đua xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709335/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.