Đêm nay Mộc Như Phương trằn trọc mãi không tài nào ngủ được
Cô nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, gương mặt trắng bệch như Nặc Nặc vậy.
Giờ phút này, cô căm ghét Tống Như Thấm cực kỳ.
Hận Đào Gia Thiên cực kỳ.
Cô hối hận rồi.
Hối hận vì đã về thành phố Hải Châu.
Hối hận vì đã gặp Đào Gia Thiên.
Cô càng hận chính mình hơn, từ lúc Nặc Nặc ra đời cho đến bây giờ, cô không thể cho con gái một gia đình hoàn chỉnh, Nặc Năc hay hỏi cô cha con bé đâu rồi.
Tại sao cha không đến tìm bọn họ.
Tại sao mấy đứa trẻ khác trong trường mầm non đều có cha, tại sao Nặc Nặc không có.
Mộc Như Phương thường vuốt ve mái tóc mềm mại của con, giọng nói khàn khàn mà dịu dàng: "Cha của Nặc Nặc đang ở một nơi xa xôi lắm."
Nhưng còn nguyên nhân khiến cho con đến tận giờ phút này vẫn chưa được làm phẫu thuật là do mình, đêm đó, bầu trời hửng sáng, hương vị mùa xuân tràn trề, một mùa xuân đẹp đẽ, là ngày để đoàn viên.
Mộc Như Phương nhếch môi, cô nhổm người ngồi dậy bước đến gần cửa sổ.
Nhìn màu sắc lờ mờ ngoài kia.
Vươn tay.
Bóng tối đan xen cùng với anh sáng, mặt trời và mặt trăng cùng treo trên bầu trời, đây là thời khắc bóng tối vụn vỡ, Mộc Như phương đứng trước cửa sổ, ánh mắt đẹp đẽ lạnh lùng như nước, dáng người cao ráo thon thả tựa như tạc tượng vậy.
"Đây là hẳn là Thanh Âm rồi."
Vào buổi sáng.
Trong phòng khách nhà họ Đào.
Bà lớn Đào mặc bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709327/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.