Mộc Như Phương nằm trên giường, trên sống lưng và bả vai có rất nhiều vết trầy xước, chỗ nhẹ thì bầm tím, nặng thì rướm máu.
Cũng may thời tiết này thuận lợi, nếu không sẽ càng nghiêm trọng.
Vị hộ lý đến thay thuốc nghe được tin tức, cô Mộc này là bị bọn cướp tấn công, bị xe kéo đi mười mấy mét.
Đều là vết trầy xước.
Trên cánh tay là những vết thương do dao cứa.
Tiền có bao nhiêu đưa cho bọn côn đồ đó là được rồi, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng họ lại không biết...
Đối với Mộc Như Phương mà nói, tiền mới là quan trọng nhất.
Mạng sống....
.....
Là một thứ rẻ tiền.
Mộc Như Phương nhắm mắt lại, cho dù có đau hơn đi nữa, cô ta cũng chỉ nắm chặt lấy chiếc giường, không chịu thốt ra một tiếng, ở sau lưng cảm giác cây kéo cắt tấm băng gạc lạnh buốt làm cô toàn thân run rẩy, nhớ lại quãng thời gian như sống trong địa ngục trước đây mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Cô vì muốn giữ sự trong sạch của bản thân, không chấp nhận sự lăng nhục mà chọn cách tự hủy đi khuôn mặt.
Thực ra lúc đó, người cô nhớ nhất chính là Đào Gia Thiên.
Vào lúc tuyệt vọng chỉ muốn tìm đến cái chết, cô nghĩ đến Đào Gia Thiên, cô nghĩ nếu năm đó không gặp anh ta thì thật tốt, cô trước giờ không dám đối mặt với chính lòng mình, thực ra cô chưa từng hận anh ta.
Người cô hận chính là bản thân mình.
Trong thuốc có thành phần giúp an thần, Mộc Như Phương nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709278/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.