Chất lỏng vừa lạnh buốt vừa nóng hổi chảy qua cổ họng, Mộc Như Phương cắn răng thật chặt, trước mắt từng đợt choáng váng, ngón tay của cô nắm thật chặt đâm vào trong lòng bàn tay, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, lại uống thêm một chén.
Mộc Như Phương lại uống thêm một chén.
Cố gắng chống đỡ, số mệnh của mày ti tiện không đáng tiền, mày mà không cố gắng thì Nặc Nặc phải làm sao bây giờ, mày chỉ có một mình Nặc Nặc.
Mộc Như Phương cho dù là mày chết vậy thì thế nào, mày có thể coi thường mạng sống của mình nhưng sao có thể làm liên lụy tới con gái duy nhất của mày được.
Bên tai vang lên lời bác sĩ nói.
Cô liều mạng rót rượu uống một chén lại một chén vào trong cổ họng, chất lỏng sặc sụa tràn đầy cổ họng, mang theo hương vị chua cay.
Trần Lịch Sênh nhíu mày: "Đủ rồi!"
Anh ta đứng dậy, nhìn về phía Đào Gia Thiên, anh ta biết hiện tại Đào Gia Thiên bị mất trí nhớ nên vô cùng hận Mộc Như Phương, coi Mộc Như Phương là một người muốn hại chết con gái mình, do kẻ địch đưa đến bên cạnh mình mê hoặc mình muốn mượn cơ hội hại chết người phũ nữ của mình.
Cứ uống hết như thế, ai có thể chịu được.
"Đủ rồi." Đào Gia Thiên uể oải mở miệng, tiếng nói mang theo nồng đậm đùa cợt: "Tôi cũng không hề ép buộc cô ta, là chính cô ta muốn uống? Muốn tiền, thì tiếp tục uống, nếu uống hết một bàn này mười vạn chính là của cô!"
Anh ta rút ra tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709263/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.