Hai chân Mộc Như Phương nặng nề như bị ai gắn chì vào vậy.
Dường như hơi thở của cô bị chặn lại, nhìn đôi mắt đen thẳm mà lại lạnh căm căm ấy cứ giống như hai kẽ băng nứt, giống như vực sâu hun hút.
Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô là chạy, mau rời khỏi nơi này, cô thực sự làm vậy, hoảng hốt xông ra cửa, có một cậu ấm huýt gió chặn đường cô lại, đám cậu ấm cô chiêu này đều cảm thấy không khí là lạ, có cô gái bước đến hỏi Mộc Gia Thiên, ỏn ẻo hỏi: "Anh Thiên, anh quen với phục vụ này hả?"
"Quen biết?" Anh nheo mắt, chỉ vào Mộc Như Phương: "Suýt chút nữa cô ta đã hại chết tôi, các người nói coi tôi có biết hay không?"
Sắc mặt mấy cô chiêu đứng cạnh thoắt chốc đã thay đổi.
Không khí cứ từa tựa như ngày đông khắc nghiệt vậy.
Ngưng tụ thành băng.
Mộc Như Phương siết chặt bàn tay, thậm chí ngón tay đâm vào da thịt, chỉ nghe thấy tai mình ong ong, đám người trong phòng đều thức thời đi ra cả, chỉ còn lại hai người Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương.
Anh đứng dậy đi về phía trước, bước về bóng người mảnh khảnh gầy gò ấy: "Mộc Như Phương, người bạn cũ, nhìn thấy tôi còn trốn cái gì, không chào hỏi một tiếng sao?"
Cửa bị khóa lại rồi.
Cô quay người lại, nhìn thân hình cao lớn của anh, cổ họng run run rẩy rẩy, hai năm rồi, cô đã ở nơi lạnh lẽo tối tăm đó hai năm, cái nơi u ám không có ánh mặt trời, mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709250/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.