“Lâu lắm không đến rồi, cô không giận cháu chứ.” Nói xong, người đàn ông khẽ cười: “Có lẽ... cô đã quên cháu rồi.”
Anh đặt bó hoa tươi vẫn còn đọng nước lên trước bia mộ, dường như đang độc thoại: “Lần đầu tiên cháu gặp cô là vào mùa hè, khi đó cháu mới bảy tuổi, mẹ nuôi nói với cháu, cô chính là mẹ ruột cháu, cháu chỉ đứng nhìn cô từ xa chứ không dám đến tìm cô. Lần thứ hai gặp cô đã là hơn mười năm sau, khi ấy cô đang bị bệnh nằm trong bệnh viện nhưng tinh thần cô rất tốt, cho rằng cháu là bạn trai Cố Uyên, cô còn kéo tay cháu nói cháu phải chăm sóc Cố Uyên thật tốt. Lần thứ ba gặp lại, cháu nhận được tin cô bệnh tình nguy kịch thì lập tức chạy tới, nhưng khi ấy cô đã không còn nữa. Bây giờ, là lần thứ tư chúng ta gặp mặt.”
Anh nhàn nhạt nói: “Để cháu giới thiệu đơn giản một chút, cháu là Cố Thành Thái, có lẽ...” Nụ cười trên khóe môi người đàn ông ngưng đọng, giọng nói cũng cứng ngắc mất vài giây: “Có lẽ là con trai của cô.”
...
Tô Ngọc Kỳ lái xe, quay đầu hỏi tối nay muốn ăn gì?
“Ngài Tô muốn đích thân xuống bếp nấu ăn sao?”
Anh hạ thấp giọng, khi nhìn cô đáy mắt lại mang theo một đốm lửa cháy hừng hực: “Đương nhiên, anh muốn để bà xã ăn no.”
Rõ ràng chuyện mua đồ nấu ăn cho bữa tối là một chuyện rất nghiêm túc nhưng Cố Nhã Thiển lại nghe ra được sự ái muội trong lời nói của anh, cô bèn vẫy tay ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709204/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.