"Tôi đã nói rồi, tối nay tôi muốn ở cùng Uyên Uyên, anh đến đây làm gì."
Tống Thanh Việt mở cửa xe, ngửi mùi rượu nhàn nhạt trong gió lạnh: "Uống rượu à?"
"Tôi không có uống." Khả Di bất mãn lên xe.
Tống Thanh Việt nói, đóng cửa xe lại, mở cửa xe của ghế tài xế ngồi vào: "Để cô tư nhà họ Tô ở cùng là được rồi, em xem thử dáng vẻ bây giờ của mình đi, em không nghỉ ngơi, đứa bé trong bụng cũng không nghỉ ngơi sao?"
Anh khởi động xe, nghiêng người cài dây an toàn giúp cô.
Khả Di hừ lạnh một tiếng: "Cũng không phải con của anh, anh lo lắng vớ vẩn cái gì."
Tống Thanh Việt nhìn về phía trước, ngón tay có khớp xương rõ ràng từ từ nắm chặt tay lái: “Đúng, tôi đê tiện không được sao?”
Khả Di không lên tiếng nửa dựa vào ghế,
Chỉ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, cô không nhịn được nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Vốn nghĩ chỉ nghỉ ngơi một lát thôi, ai ngờ thật sự quá mệt mỏi, trực tiếp ngủ mất.
Nửa giờ sau, xe đỗ trước cổng một căn biệt thự màu kem.
Tống Thanh Việt xuống xe trước, động tác nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, nhập mật mã mở cửa xe, đi vào trong nhà.
Khả Di mơ hồ mở mắt, Tống Thanh Việt lên tiếng: "Ngủ đi."
"Tống Thanh Việt." Ý thức mơ hồ của cô trở nên tỉnh táo: "Anh đồng ý với tôi, cho dù anh muốn làm cái gì, cũng đừng tổn thương Uyên Uyên."
"Khả Di, em dựa vào cái gì cho rằng, tôi sẽ làm như vậy sao."
"Tôi không biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709197/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.