Ánh trăng sáng tỏ lọt vào từ cửa sổ.
Cố Nhã Thiển nhìn ánh sáng lờ mờ nhẹ nhàng trên mặt người đàn ông, nhớ tới lúc mới nhìn thấy anh, lúc đó, trong một buổi tiệc rượu, anh nhận ra cô, kéo cô vào trong phòng nghỉ hôn cô, cô còn cho rằng anh là yêu râu xanh.
"Nghĩ cái gì thế, cười vui vẻ như vậy.
"Em đang nghĩ đến anh."
Cố Nhã Thiển nói rất thẳng thừng: "Trước kia lúc em vừa đi ra từ quỷ môn quan, em mất trí nhớ, khoảng thời gian đó em vẫn luôn nghĩ, cuối cùng chồng em là người thế nào, vì sao không ở bên cạnh em, vì sao anh cả rất ít nhắc tới anh ấy với em.”
Cô vừa nói vừa rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, hai người đứng trước cửa sổ, vóc dáng của anh cao hơn cô rất nhiều, hình bóng thật dài rơi xuống, bao trùm lấy cô.
Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô chăm chú, nhìn nét mặt tươi cười như hoa của người phụ nữ: "Ừm, vậy bây giờ em biết rồi chứ?"
"Biết rồi." Cố Nhã Thiển cười như một cô bé không rành thế sự, nụ cười sáng lạn, giống như ngân hà dưới ánh trăng: “Anh là một người rất tốt, rất tài giỏi.”
"Bà Tô, em là người đầu tiên miêu tả anh bằng chữ ‘tốt’ đấy."
Anh cầm lấy ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của người phụ nữ lần nữa, mười ngón đan chặt: “Bà Tô, không bằng chúng ta làm vài chuyện có ý nghĩa đi?"
"Chuyện gì?" Cố Nhã Thiển hỏi ra tiếng mới phản ứng lại được.
Hai má có chút đỏ: "Ngài Tô, đầu óc của anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709192/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.