Nhân viên nhìn qua người phụ nữ ngồi đối diện, rồi cười cười nói: “Dạ, thưa anh, chúng tôi sẽ đổi món khác ạ.”
Cố Nhã Thiển cụp mi xuống, anh biết cô dị ứng với tôm hùm, cô từ từ ngẩng đầu lên, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Sau khi ăn xong, vì buổi chiều Cố Nhã Thiển còn phải đi làm tiếp nên đành để Tô Ngọc Kỳ làm tài xế đưa cô đến tòa nhà CK, lúc cô chuẩn bị xuống xe, đột nhiên bị anh giữ lại.
Tô Ngọc Kỳ tháo dây an toàn của mình ra, dùng sức kéo mạnh, Cố Nhã Thiển bị kéo lại về chỗ ngồi, anh nhanh tay kéo đóng cửa xe lại, tay vẫn giữ chặt cổ tay cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Giọng anh trầm trầm vang lên: “Nhã Thiển, em còn nhớ không? Hôm lễ mừng thọ bà cụ Cố, ở sân vườn của nhà họ Cố, em còn nợ anh một nụ hôn.”
Cố Nhã Thiển nhớ lại chuyện hôm đó, nghe anh nói, cô xoay mặt đi, cô còn chưa trách anh chuyện hôm đó quá đáng, mà giờ còn bị anh nói ngược lại là nợ anh nụ hôn.
Sao người đàn ông này có thể vô liêm sỉ như vậy nhỉ.
Cô lảng tránh ánh mắt của anh: “Tôi quên rồi.”
Chiếc xe dừng lại trước cửa toà nhà CK, đang là giờ cao điểm của đầu giờ chiều nên rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía chiếc xe sang trọng dừng khá lâu trước cửa mà chưa rời đi.
Ánh nắng gắt gao của buổi chiều chiếu vào trong xe.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt: “Tôi còn phải đi làm nữa, anh mau buông ra.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709143/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.