Tống Hân nói: "Còn hoa tai nụ, hoa tai móc gì nữa đấy."
Cố Thành Thái ho khan.
Tống Hân nháy mắt nói: "Có phải chị đã đoán đúng rồi không, cậu ba?"
Cố Thành Thái giơ tay xoa mi tâm cười: “Chị dâu nói rất đúng."
Cố Nhã Thiển phì cười, mở hộp quà ra, bên trong là một sợi dây chuyền. Cô bẻ ngón tay bắt đầu đếm: “Sinh nhật năm trước của em, anh tặng em một sợi dây chuyền, trung thu năm ngoái cũng vậy, sinh nhật năm ngoái..."
Tống Hân tiếp tục mở miệng: “Cậu ba à, nếu em lại tặng dây chuyền cho chị nữa, phỏng chừng anh cả của em sẽ ghen đấy!"
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng ấm áp, tràn ngập tiếng cười.
"Ai nói anh sẽ ghen?..." Tiếng nói của Cố Giác truyền từ trên lầu xuống. Anh đứng trên lầu hai, nhìn hình ảnh ấm áp bên trong phòng khách.
Anh ta chống gậy đi từ từ xuống, Cố Thành Thái bước nhanh lên lầu đỡ lấy tay anh: “Anh cả."
"Anh còn tưởng em giống với anh hai của em nữa đấy? Nếu em còn không về bà nội sẽ sốt ruột lắm."
"Anh hai vẫn chưa về sao?"
Tống Hân đứng lên, cô đưa tay lên cổ ra dấu nói: “Anh thấy có đẹp không? Là của cậu ba tặng đấy?"
"Ừm, rất đẹp."
Tống Hân nói: “Vậy anh đeo giúp em đi!"
Khoảng chín giờ rưỡi, bà cụ Cố đã buồn ngủ nên lên lầu nghỉ ngơi. Cố Nhã Thiển cũng chuẩn bị dẫn Dạ Lê rời đi. Trong sân rực rỡ ánh đèn, đại viện của nhà họ Cố thiết kế thiên về phong cách Trung Quốc xưa, mấy biệt thự liền kề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709131/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.