Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia đã truyền đến thanh âm của một người đàn ông, trầm thấp khàn khàn: “Cô Nhã Thiển, xin lỗi, lúc nãy không nghe thấy chuông điện thoại.”
Cố Nhã Thiển nghe tiếng khàn khàn bên tai, có vẻ như là mới tỉnh: “Có phải anh đang nghỉ ngơi không, tôi làm phiền anh nghỉ ngơi rồi sao?”
“Ừ, tôi vừa tỉnh.”
“Tôi…tôi…Tô Ngọc Kỳ, sao anh…sao anh lại xuất viện, tôi nghe y tá nói, cơ thể của anh vẫn chưa bình phục, phải ở lại bệnh viện để tiếp tục điều trị.”
“Hóa ra, cô Nhã Thiển còn biết quan tâm tôi cơ à.”
Cố Nhã Thiển đơ người, chớp chớp mắt: “Chúng ta là bạn bè…tôi đương nhiên nên quan tâm rồi.”
Ở đầu bên kia thốt ra hai chữ ‘bạn bè’ nhàn nhạt, sau đó một lúc mới nói: “Cô Nhã Thiển gọi điện cho tôi có việc gì vậy?”
“Tôi…không có việc gì, chỉ là…” Cố Nhã Thiển lại không biết phải mở lời như thế nào, cô…lo lắng cho anh… y tá nói anh nhất quyết xuất viện, còn đang sốt, lần trước vụ nổ xảy ra ở khách sạn, rất nhiều người bị thương, Tô Ngọc Kỳ chắc là bị thương ở phổi rồi, vì anh đang không ngừng ho, lại sốt nữa, sao lại xuất viện chứ…
“Bác sĩ nói anh bây giờ không được xuất viện.”
“Ừ.”
“Anh ừ là có ý gì.” Cố Nhã Thiển nắm chặt điện thoại: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
“Cô Nhã Thiển, những lời tôi nói cũng rất nghiêm túc.”
Cố Nhã Thiển cau mày, anh ấy nói cái gì vậy? Cũng không biết tại sao, trong đầu Cố Nhã Thiển bây giờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709119/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.