Hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.
Nhưng mỗi khi cô muốn nhớ lại, đầu sẽ đau như búa bổ.
“Mẹ ơi…”
Cố Nhã Thiển phản ứng lại, nhìn Dạ Lê: “Xin lỗi con Dạ Lê, ban nãy mẹ không nghe thấy con gọi.”
Cô cúi người xuống: “Dạ Lê, lát nữa mẹ dẫn con đi công viên giải trí chơi nhé?”
Dạ Lê ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ thích chơi trò chơi sao?”
Cố Nhã Thiển: “…”
Được rồi, cô thừa nhận, con trai cô quả thật không hề có hứng thú với những trò chơi này.
“Dạ Lê không thích sao?”
Khuôn mặt nhỏ của bạn Dạ Lê nhíu lại: “Cũng được ạ, nhưng bác nói lát nữa con học xong sẽ dẫn con đi học ráp súng… Nếu mẹ muốn đi công viên giải trí, Dạ Lê có thể đi cùng mẹ vào ngày chủ nhật.”
Cố Nhã Thiển: “…”
“Mẹ, lần trước chú cho con rất nhiều tiền tiêu vặt, con không dùng đến, nếu mẹ thích thứ gì thì mua thứ đó, Dạ Lê có tiền.” Bạn nhỏ Dạ Lê nói xong thì kéo Cố Nhã Thiển đi lên lầu.
Dạ Lê đi vào phòng ngủ của mình, mở tủ quần áo ra, lấy hai thẻ ATM từ trong túi áo caro thắt nơ, nhét vào tay Cố Nhã Thiển.
“Nếu mẹ buồn chán, có thể cùng bác Tống Hân đi dạo phố.”
Cố Nhã Thiển vuốt tóc con trai, nhịn lại nỗi kích động muốn xoa đầu nó, nhìn khuôn mặt nhỏ như tảng băng này, cô không nhịn được xoa đầu cậu bé, con trai cô quá hiểu chuyện, cô cảm thấy mình bị lu mờ đi khi đứng trước con trai.
Tại sao cô không có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709110/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.