Cô lẩm bẩm lặp lại một lần: “ Tại sao? Ngài Tô.....”
Người đàn ông sửng sốt một giây, giọng nói khàn khàn, dường như đang áp chế gì đó, rất lãnh đạm: “ Ông đây muốn kết hôn thì kết hôn, chẳng có vì sao cả.”
“Nhưng mà, ngài Tô, anh đâu có yêu tôi.”
Anh cúi đầu quát lên một câu: “ Ai nói tôi không yêu cô!”
Cố Uyên cả kinh, cắn môi, nghe giọng nói nam tính bên tai. Anh cúi đầu trầm thấp lặp lại một câu: “Tôi yêu em, Lưu Thanh Vũ.”
Trái tim mạnh mẽ run lên.
Tại sao, tại sao lại phải nói trong tình huống này?
Cố Uyên cảm thấy dường như đây hoàn toàn là một trò cười.
“ Em không đồng ý sao?”
Nghe giọng nói người phụ nữ mang theo tiếng khóc nức nở, Tô Ngọc Kỳ mím đôi môi mỏng, có loại cảm giác thất bại ngoài ý muốn: “ Em không muốn gả cho tôi?”
“ Không có.”
“ Vậy tại sao em phải khóc. Lưu Thanh Vũ, trong lòng em, tôi kinh khủng đến thế sao?”
“Tôi chỉ là... rất vui thôi. Ngài Tô, tôi rất vui, bởi vì quá vui, quá kích động cho nên tôi mới khóc.”
Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Tô Ngọc Kỳ mới tốt hơn một chút. Khóe môi anh cong lên thành nụ cười: “Chờ tôi quay về, tôi có niềm vui bất ngờ dành cho em.”
Ánh mắt rơi xuống chiếc nhẫn trên tay, người đàn ông nhìn ánh sáng rực rỡ của viên kim cương.
Anh phải cầu hôn cô, tổ chức một buổi cầu hôn long trọng.
- ---------------
Rạng sáng, thành phố Hải Châu nổi trận mưa to.
Trời mưa rất lớn.
Khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709088/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.