“Không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ là có một văn kiện cần Tổng Giám đốc Hạ ký tên.” Trợ lý Giang nào dám nói là vì chuyện của cô Cố.
Cúp điện thoại.
Trợ lý Giang có hơi sốt ruột.
Cố Uyên lại lần nữa sốt cao, vừa mới đỡ được một chút thì ngày thứ hai đã sốt lại nên gầy đi rất nhiều. Hạ Cường Nam đau lòng nhìn người con gái nằm trên giường bệnh, trên mặt chỉ còn hai con mắt đen nhánh trong sáng, cằm đã gầy nhọn hoắt.
“Uyên, ăn chút cháo đi. Đây là cháo Thượng Hợp Hiên đó, rất ngon.” Hạ Cường Nam cầm bát cháo lên, múc một thìa nhỏ thổi rồi đưa đến bên miệng cô.
Cố Uyên vẫn không phản ứng gì.
Đã ba ngày rồi.
Cô ăn rất ít, có lúc ăn rồi lại nôn ra, bác sĩ nói cơ thể cô như vậy căn bản không chịu nổi.
Không có cách nào chỉ có thể truyền dinh dưỡng cho cô hai ngày.
Hạ Cường Nam đặt báo cháo trong tay xuống, cất giọng dịu dàng: “Uyên, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như có chuyện gì em có thể nói cho anh, anh sẽ giúp em.”
Anh ta cầm lấy bàn tay gầy gò của Cố Uyên: “Uyên.”
“Có phải... Tô Ngọc Kỳ đã làm gì em không? Anh ta không đối xử tốt với em!” Hạ Cường Nam nhếch cánh môi. Anh biết mà, người đàn ông kia sẽ chỉ mang lại đau thương cho Uyên mà thôi!
Cố Uyên không hề nhìn Hạ Cường Nam, cô như không nghe thấy anh ở bên cạnh đang nói gì, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ rạng sáng tỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709018/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.