Mưa đã tạnh, chỉ còn rơi xuống lác đác vài giọt.
Cố Uyên đi tới nhà trọ mình thuê trước kia, nơi này đã cho người khác thuê, đèn đang sáng, cô và Tùng An đã từng ở đây...
Điện thoại di động trong túi vẫn đang vang lên.
Cô ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn bên trong cửa sổ, nhớ lại ký ức trước kia.
Di động vang rồi dừng, dừng xong lại vang tiếp, Cố Uyên mới nhận ra, tiếng chuông điện thoại kéo cô về từ trong ký ức, cô lấy điện thoại ra để ở bên tai.
"Chị ba, cuối cùng chị cũng nhận điện thoại rồi, chị đang ở đâu vậy? Anh ba vẫn luôn chờ chị, chị nhanh đến đi."
Ký ức và hiện tại lộn xộn chồng lên nhau.
Lúc này Cố Uyên mới nhớ ra đêm nay cô muốn đi đâu, cô có chút mệt mỏi nắm điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói lạnh như băng của một người đàn ông: "Cậu gọi điện thoại cho cô ta làm gì? Ai chờ cô ta, cút, đi đâu thì đi đi..."
Đầu bên kia cúp điện thoại, Đường Cảnh Ngọc nhìn điện thoại rơi trên mặt đất của mình, xoay người nhặt lên, anh ba, đây là điện thoại của em mà...
Trong phòng bao, tổng cộng có sáu người, chỉ có Tống Thanh Việt dẫn theo bạn gái, tên là Khả Di, Khả Di một mình nhàm chán ngồi trên sô pha uống đồ uống, cô ta vỗ vỗ ngực, nói với Đường Cảnh Ngọc ở bên cạnh: "Lúc anh ba Tô tức giận, đều đáng sợ như vậy sao?"
Đường Cảnh Ngọc đau lòng điện thoại của mình, gật gật đầu: "Thế này vẫn còn nhẹ đấy."
Khả Di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709014/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.